Love of my life ~~~

Thứ Ba, 28 tháng 9, 2010

[NC - 17] I want more, my teacher - Chương 3


Chương 3



Note : chương này đã trở lại hiện tại, đoạn trong lớp học chỉ là phần nhớ lại của Jae, chương 3 là chương bạn Jae sau khi bị bạn Yun abcxyz trong nhà kho ~~~~

Warn : chương này có một phần rất nhỏ, chưa thể xem là yaoi được, nhưng tớ vẫn hide để không vi phạm rules.



Jaejoong’s POV


Từng va chạm của hắn khiến tôi cảm thấy rằng bản thân mình từng phút như được yêu thương. Bản thân sinh ra trong một gia đình không mấy giàu sang. Bố mẹ không còn. Bản thân lại quá ngu ngốc. Có lần bị móc túi mất hết cả tiền lương vừa nhận. Không đủ tiền đóng tiền học và tiền nhà lại đi vay bọn xã hội đen. Vốn vay thì ít mà lãi thì nhiều. Bản thân chỉ nghĩ tháng lương sau có thể trả hết nợ nhưng cuộc đời mà, nó có bao giờ diễn ra theo ý ta muốn đâu. Đến bây giờ tính ra số tiền tôi mượn cũng không bằng con số lẻ trong số tiền tôi đang nợ.


Bị bọn xã hội đen quấy rối, bị tên hiệu trưởng già chèn ép, bản thân tôi cứ nghĩ cuộc đời mình sao quá tối tăm. Dường như chẳng còn lối thoát nào dành riêng cho tôi. Nhưng rồi, hắn xuất hiện.

Đã từng suy nghĩ rằng vẫn còn người lo lắng cho mình.

Đã từng cảm nhận rằng mình không dư thừa trong cái xã hội hỗn tạp này.

Đã từng cảm nhận rằng mình còn có một hy vọng để tin tưởng và yêu thương.

Mọi thứ. Tất cả mọi thứ đều bị hắn đạp đổ. Một con ác quỷ đang tồn tại trong con người hắn. Hắn ép tôi làm chuyện đó ngay trong trường. Hắn đối xử với tôi như con điếm mạt hạng. Tại sao chứ??? Tôi không đáng để được người khác coi trọng và yêu thương sao??? Tình cảm của tôi rẻ mạt như thế sao???


Hắn chà đạp tư cách làm người của tôi. Hắn sỉ nhục tôi bằng những lời nói dâm đãng nhất mà tôi chưa từng nghe thấy. Hắn làm tôi thấy bản thân mình thật dơ bẩn. Tại sao tôi phải vướng vào hắn chứ? Phải chăng chỉ là vì hắn cứu tôi???


Tôi không phản đối. Tôi không lên tiếng. Tôi âm thầm chịu đựng. Tôi quá nhu nhược chăng?
Nhu nhược vì từng cái va chạm đầy khoái cảm của hắn.
Nhu nhược vì sợ phản đối bản thân mình sẽ bị hắn bỏ rơi. Rồi cái cảm giác một ai đó cần đến tôi sẽ biến mất.

Tôi im lặng để hắn sử dụng cơ thể tôi như một món đồ chơi tình dục. Cơ thể tôi đau đớn nhưng hắn nào đâu biết. Trái tim tôi rỉ máu nhưng chả là gì với hắn. Rồi đến một lúc nào đó, hắn cũng sẽ quẳng tôi như quẳng một món đồ hết hạn.


End Jaejoong’s POV


Jaejoong mệt mỏi lê cơ thể đầy những vết tích sau trận hoan lạc trong nhà kho. Cậu bắt đầu ghê tởm bản thân mình. Đau đớn nhưng đầy đam mê. Nhục nhã nhưng không thể nào dứt ra được. Vì sao??? Vì sao mà bản thân cậu lại như thế???


Làn nước chảy dài uốn lượn ôm lấy bờ vai trắng nõn nà, cơ thể mệt mỏi mặc cho dòng nước cuốn trôi tất cả. Con tim cậu đang mâu thuẫn. Bản thân cậu do dự. Liệu hắn đối với cậu cũng có cảm giác tương tự không? Hay chỉ đơn giản là người giúp hắn thỏa mãn dục vọng của tuổi mới lớn.


Đau đớn thể xác, thương tổn tinh thần, cậu mệt mỏi quá. Cậu muốn ngủ, ngủ để tìm thấy con người dịu dàng của ai đó, ngủ để cảm nhận từng cái nâng niu, ôm ấp của ai đó trong mơ. Ngủ để tìm quên….


………………


Yunho’s POV


Thầy??? Một tiếng gọi như thế có khó khăn không nhỉ? Với tôi, thầy thật bé nhỏ, thật dễ bị tổn thương. Tôi không hiểu bản thân tôi tại sao luôn tìm cách để hành hạ thầy. Thầy có biết, ánh mắt thầy nhìn tôi khiến tôi khó chịu đến nhường nào không??? Không phải là ánh mắt long lanh tuyệt đẹp, không phải là ánh mắt tràn đầy sức sống và hy vọng như thưở ban đầu. Mà là ánh mắt đầy sợ hãi và căm phẫn.


Tôi gặp thầy vào một ngày nắng. Ngày đầu tiên tôi bước chân vào trường. Cơ thể thanh mảnh, nụ cười tràn đầy sức sống. Từng cử động của thầy dù nhỏ nhặt đến đâu cũng được thu vào tầm mắt của tôi.Trong mắt tôi, thầy luôn luôn tỏa sáng một cách rực rỡ nhất.


Như tôi đã từng nghĩ, thứ đẹp đẽ như thầy tôi không có cơ hội để chạm vào và cũng không có tư cách chạm vào. Thầy ở ngay trước mặt tôi nhưng sao xa vời quá. Tôi không thể với tới được, không thể chạm vào, hình ảnh đó thật mong manh dễ vỡ. Chỉ cần nghĩ đến thôi, nỗi buồn và trống trải cứ bao lấy tôi. Thầy không như người khác nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ, thầy không như người khác tiếp cận tôi vì tiền. Nhưng nếu thầy làm vậy, tôi ắt hẳn cũng sẽ không bao giờ trách thầy. Nhưng tôi dường như vô hình với thầy, ngay cả tên tôi thầy cũng chả nhớ. Thầy có biết tôi đau lắm không?


Và sự việc khiến tôi mất hết lí trí xâm phạm thầy là khi tôi thấy lão hiệu trưởng sàm sỡ thầy. Thầy có biết tôi giận lắm không? Giận vì sao thầy lại yếu đuối đến thế. Giận vì sao bản thân tôi lại nhát đến nỗi không dám đến gần thầy. Tim tôi dường như muốn nổ tung khi thấy gương mặt đầy nước mắt của thầy. Trễ một phút nữa thôi thì con người đẹp đẽ, trong sáng như thiên thần sẽ bị vấy bẩn mất.


Cảm giác đánh mất thầy vào một ngày nào đó càng lớn hơn. Thầy quá đẹp, quá nổi bật, thầy luôn vui vẻ với mọi người, thầy đáng yêu, thầy quyến rũ mọi người xung quanh bằng nụ cười sáng rực. Có phải nếu tôi không nhanh tay thì thầy tôi sẽ mất thầy???


Hôm nay tôi lại đến lớp tìm thầy, nhưng một con bé nào đó lại bảo thầy không đi dạy . Ánh mắt thèm thuồng của ả khiến tôi buồn nôn, cái giọng nhẽo nhẹt cùng cơ thể xấu xí ưỡn ẹo trước mặt khiến tôi muốn làm cho ả biến mất ngay lúc này. Bỏ mặc mọi lời hỏi han, nịnh nọt, tôi băng băng bước ra khỏi cổng trường mà không chút khó khăn nào.


Chưa bao giờ thầy nghỉ dạy như thế. Bệnh nặng cỡ nào thầy cũng đến trường cơ mà. Cảm giác bất an dâng lên trong lòng. Hay là thầy bỏ đi? Trốn khỏi tôi rồi ư? Hoảng sợ, nhanh chóng chạy nhanh đến nhà thầy. Đến lúc này, cơn giận của tôi mới thực sự dâng cao. Tôi muốn xé xác thầy ra thành trăm mảnh. Thầy nhận quà của người ta. Thầy mỉm cười với người ta. Thầy… để cho hắn ôm mà không hề chống cự. Sao thầy lại làm tôi đau thế này. Thầy đối xử với hắn khác hẳn với tôi. Thầy đáng tội. Tôi sẽ trừng phạt thầy.


End Yunho’s POV


Jaejoong rất mệt, cơ thể bị Yunho hành hạ quá mức lại thêm hôm qua ngâm nước quá lâu khiến cho cơ thể yếu ớt không thể chống chọi lại nhưng vẫn nở một nụ cười thật tươi đỡ lấy con gấu bông thật to từ người phía trước. Nhà cửa rất nhỏ, lại bừa bộn nên cậu rất ít khi mời ai về nhà. Cậu cũng không hiểu sao thầy Choi lại biết nhà cậu mà đến thăm. Thầy Choi cũng nhiệt tình quá mức, chỉ một cuộc điện thoại mà đã lao đến nhà cậu nhanh hết mức có thể. Dong wook đỡ Jaejoong khi thấy cậu dường như đứng không vững vì bị sốt, dịu dàng dìu Jaejoong vào nhà mà không hề hay biết có một ánh mắt đang thực sự giận dữ muốn băm vằm Dongwook ra, một ánh mắt muốn hạnh hạ Jaejoong đến đau khổ tột cùng.


Ngại ngùng mời thầy Choi bằng ly nước lọc, Jaejoong ngồi xuống chiếc giường nhỏ nằm trong góc nhà cũng chính là nơi để mời nước thầy Choi. Thực sự giờ đây cậu không muốn gặp ai cả, cậu quá mệt mỏi để làm thêm bất cứ việc gì. Thứ duy nhất bây giờ cậu muốn là ngủ và ngủ mà thôi.


Cậu cũng chẳng biết bản thân cậu đã nói những gì với thầy Choi, chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Sau khi tiễn thầy Choi về, cậu chìm vào trong giấc ngủ một cách nhanh chóng

………


Jaejoong cảm nhận được bàn tay mình bị đau nhói vì ma sát mạnh. Tỉnh dậy với cái đầu nhức nhói, cậu nhận thức được mình đang bị trói, miệng bị chặn lại bởi một mảnh vải hôi hám. Đôi mắt bắt đầu hoảng sợ khi nhìn thấy một đám người nhìn cậu với ánh mắt thèm thuồng, cố gắng giãy giụa mong thoát ra khỏi sợi dây trói chết tiệt kia. Giờ đây, cậu thực sự rất hoảng sợ.


Cậu ghê tởm, cảm giác buồn nôn khi bàn tay thô ráp của tên đó chạm vào cơ thể cậu, nụ cười dâm dục cùng với ánh mắt thèm muốn của hắn cho cậu biết hiện giờ điều cậu đang phải đối mặt là gì. Nước mắt rơi nhiều hơn khi bàn tay to lớn đang cố định chiếc đầu không nghe lời của cậu, làn môi thô ráp mạnh mẽ chà sát lên da cậu khiến làn da trắng mịn nhanh chóng bị đỏ lên.



Mỗi cử động của hắn là một dãy nước bọt nhớp nháp được để lại. Jaejoong khóc nấc lên. Cậu không muốn. Cuộc đời cậu sao lại đen đủi thế này. Hết bị hành hạ bởi tên học sinh khó ưa giờ đến bị người khác xâm phạm mà cũng chả biết là ai. Những giọt nước mắt cứ thi nhau chảy dài trên gương mặt trắng xanh của cậu.


Bàn tay hắn nhanh chóng luồn vào trong chiếc áo ngủ rộng thùng thình, xoa nắn hai nụ hoa của cậu. Chiếc lưỡi nhớp nháp di chuyển dần xuống cổ rồi nhanh chóng hắn xe nát chiếc áo ngủ của ra, tham lam tấn công vào nụ hoa quyến rũ ấy.


Jaejoong nhắm chặt mắt, cậu mong đây chỉ là một giấc mơ kinh khủng thôi, khi mở mắt ra mọi chuyện sẽ qua. Cảm giác ẩm ướt bao bọc lấy hạ thân khiến Jaejoong giật nảy người. Sự sợ hãi bao trùm lấy cậu. Cậu không muốn. Cậu chỉ muốn một người thôi, chỉ có một người mới có quyền chiếm hữu cậu.


Cảm giác đau đớn xộc thẳng lên tận não bộ của cậu. Yunho sẽ thế nào khi biết cậu đang bị làm nhục như vậy. Có lẽ hắn sẽ không quan tâm đâu. Vì cậu rất dơ bẩn, không đáng để được hắn để trong lòng. Cái đau như xé nát cơ thể cậu, trong tiềm thức cậu luôn vang vọng một cái tên. Nước mắt khẽ rơi, vô thức cậu lại gọi:


-Yunho, Yunho ah…


-Thầy làm gì mà hét ghê thế. Em chỉ mới phục vụ thầy một xíu thôi mà.


Giọng nói quen thuộc cất lên khiến cho Jaejoong như thoát khỏi cơn mộng kinh khủng, những giọt nước mắt cứ rơi, đôi mắt hoảng sợ pha lẫn vui mừng cứ nhìn chăm chăm vào hắn như sợ hắn biến mất. Yunho vẫn chuyển động hạ thân mình, với tay lên trên tháo bỏ dây trói khỏi đôi tay cậu. Jaejoong không biết bản thân mình nên vui hay buồn.

Buồn vì bản thân cậu vẫn còn là món đồ chơi tình dục của hắn.

Vui vì thoát khỏi giấc mộng khủng khiếp ấy. Vui vì cơ thể cậu vẫn chỉ là của hắn.

Jaejoong vô thức vòng tay mình lên tấm lưng trần đầy mồ hôi của hắn, siết chặt. Đôi mắt nhắm chặt, nước mắt vẫn rơi nhưng đôi môi đang vẽ thành một đường cong hoàn hảo. Một nụ cười của sự mãn nguyện.


Từng đợt duy chuyển vẫn cứ nhanh, vẫn cứ mạnh mẽ, nhưng đôi môi đang đặt lên cơ thể cậu những nụ hôn……. Một cách dịu dàng.




Vẫn là một cuộc làm tình giữa cậu và hắn. Vẫn là những giọt nước mắt chảy dài. Vẫn là tiếng khóc nấc của cậu và tiếng rên dâm dục đầy thỏa mãn của hắn.

Nhưng giờ đây, đang có một điều nhen nhóm…..


………..trong cậu và trong hắn.

Con tim ai đó đang đập mạnh…


Còn con người kia thì không như thế…




Có ai biết được tim hắn đã ngừng đập mất rồi…


End chương 3

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét