Love of my life ~~~

Thứ Ba, 28 tháng 9, 2010

[NC-17] Đỏ - chương 1



Tittle : Đỏ
Au: Còi Hâm ( Trịnh Hạo Trung), Rethord
Pairing :YunJae
Rating: NC17
Genre: kinh dị, máu me
Disclaimer: Yunjae thuộc về chính họ, nội dung câu chuyện thuộc về tớ…
Status: Ongoing


Chap 1


Jaejoong thích thú nhìn ngắm những đám mây đang lững lờ trôi trên trời qua ô cửa sổ. Không phải là cậu chưa bao giờ được đi máy bay. Cậu đi nhiều nữa là đằng khác. Nhưng cái cảm giác thích thú khi ngắm nhìn mây thật gần, như thể được chạm vào chúng khiến cậu thấy thú vị.Ngã người dựa vào ghế sau khi nhận tách cà phê nóng từ cô tiếp viên xinh đẹp. Jaejoong vẫn đang hướng ánh mắt về bầu trời xanh trong ấy. Thật yên bình và thanh thản. Cậu biết sau khi đặt chân xuống máy bay thì cậu sẽ không còn thời gian để thở vì sẽ bắt đầu công việc ngay lập tức, tận dụng khoảng thời gian yên bình này để nghỉ ngơi cũng không tồi đâu nhỉ. Jaejoong chầm chậm khép mắt, chìm vào giấc mơ đẹp của riêng cậu. Và có lẽ đó sẽ là giấc mơ đẹp cuối cùng.


Jaejoong vội vã đến khách sạn đặt phòng, sau khi sắp xếp hành lý, cậu lại tất bật chạy đua với thời gian.

“King koong, king koong”

Với tay bấm chuông, Jaejoong thở dài, vị chủ nhân của ngôi biệt thự cổ kính này là một người vô cùng khó chịu, đến cả ngôi biệt thự cũng khiến cậu rùng mình. Có lẽ ngôi biệt thự này đã tồn tại qua rất nhiều dòng họ, nhìn những đám rêu bám trên tường đến cái màu sắc úa vàng của nó cũng đủ để nhận ra.

“Cạch”

Cánh cửa sắt rỉ sét ít nhiều đang cọt kẹt dang rộng ra, vị chủ nhà trong có vẻ rất khó chịu. Vầng trán nhăn nheo nay lại thêm nhiều nếp nhăn, vết chân chim dưới mắt cũng hiện rõ rệt vì cái nhíu mày của ông ta. Người đàn ông này trạc chừng bốn lăm, bộ dạng béo núc ních, gương mặt tròn lẳng chảy xệ xuống che mất chiếc cổ ngắn, khiến cho người đối diện nhìn vào sẽ có thêm cảm giác quỷ dị.

-Cậu có phải là Kim Jaejoong??? Phóng viên đến từ Seoul??? – Giọng nói thâm trầm, âm sắc lạnh lẽo khiến ta liên tưởng đến giọng nói đến từ cõi âm lạnh lẽo.

Jaejoong không trả lời, cậu chỉ gật đồng tỏ vẻ đồng ý. Kinh nghiệm bao nhiêu năm nay xem ra lại có ích, nó giúp cậu bình tĩnh đối mặt với cái đáng sợ do bản thân cậu đang tưởng tượng ra.

-Mời vào.

Người đàn ông ấy vẫn khó chịu buông ra một câu gọn lỏn rồi nhanh chóng tiến vào nhà để lại Jaejoong vẫn còn đang chôn chân ngoài cổng. Lấy lại bình tĩnh, cậu sải những bước chân dài đuổi theo cái dáng lùn tịt đang đi trước mặt.




Vừa mới đến ngưỡng cửa, đập vào mắt Jaejoong là cánh cửa gỗ thật to được chạm khắc thật tinh xảo, những đường nét mang đậm chất mềm mại và quý phái như chứng tỏ rằng nó được trạm làm từ bàn tay của một nghệ nhân lão luyện. Cậu tò mò bước vào bên trong. Oh… Jaejoong trợn tròn mắt kinh ngạc khi thấy nội thất của căn biệt thự cổ kính này, một chút lộng lẫy pha lẫn chút huyền bí, đối với mọi người có thể nó có phần kỳ quái, nhưng đối với cậu thì nó cực kì đẹp.


Những món bảo vật cổ đại không biết từ thời nào được bày trí la liệt trong nhà. Chiếc bình sứ màu xanh lam ngọc được đặt gần một bức tranh nữ thần xinh đẹp đầu rắn. Một bức tượng thần Zeuk to lớn hùng mạnh, trên tay cầm quyền trượng ánh sáng, ánh mắt sâu thẳm cứ nhìn trừng trừng về phía Jaejoong làm cậu có phần rợn người. Đập vào mắt Jaejoong là viên ngọc Topaz trong suốt và thật lộng lẫy. Hình ảnh mâu thuẫn giữa cái đẹp và cái xấu xa luôn đi đôi với nhau. Đó là quy luật của thế giới này, không bao giờ thay đổi.


Cái đẹp và cái xấu, cái thiện và cái ác, có thiên thần thì cũng có ác quỷ, cũng giống như có tình yêu, thì chắc chắn cũng có sự thù hận.

Những chiếc dĩa lớn hình tròn được đặt trên giá đỡ bày trí khắp nơi. Những bức tranh cổ được treo thật trang trọng ở phòng khách. Một ngôi nhà đầy kì quái. Một viện bảo tàng thu nhỏ. Cái cảm giác âm u của ngôi nhà không làm Jaejoong sợ.


-Oh….Tuyệt vời thật…- Được tận mắt chứng kiến nhiều đồ quý giá, được sờ vào chúng khiến Jaejoong cảm thấy mình thật may mắn.


Jaejoong thích thú nhìn ngắm khắp căn phòng. Một bức tranh. Nó khác hẳn với bức tranh nữ thần đầu rắn Meladus mà cậu vừa thấy. Nó thật đặc biệt. Một vị thần, có lẽ vậy trong bộ y phục đen, trên tay là một chiếc lưỡi liềm lớn nổi bật trên nền trời âm u. Cái gây sự chú ý không phải là chiếc liềm sáng lên trong ánh trăng mà là đôi mắt của vị thần đó. Đôi mắt ấy thật đẹp, thật có thần. Cậu như bị đắm chìm trong bức tranh ấy.


Một vệt sáng nhỏ lóe lên từ đôi mắt màu hổ phách ấy, chiếu thẳng vào đôi mắt đen to lay láy của cậu. Lạnh, lạnh lắm và rất khẽ miệng Jaejoong cong lên tạo thành một cái nhếch mép cũng lạnh như chính cái lạnh cậu đang chịu đựng.


“Cạch”


Tiếng động va chạm giữa hai vật cứng kéo Jaejoong về thực tại, Jaejoong giật thót khi thấy gương mặt xấu xí của lão Lee ở ngay phía sau mình. Đưa tay đặt lên phía ngực trái mình như ổn định nhịp tim, Jaejoong cười giả lả, bắt đầu vào công việc của một phóng viên chuyên nghiệp.


Flash Back


-Mời ngồi, cậu Kim. – người đàn ông đứng tuổi, vẻ mặt nghiêm trang khẽ gật đầu khi thấy Jaejoong bước vào phòng và cúi đầu chào mình.


Jaejoong ngồi xuống chiếc ghế đối diện với ông, hai bàn tay đan chặt vào nhau, cậu không biết chuyện gì đang xảy ra, cậu nhớ là bản thân cậu trong tháng này đã làm việc rất tốt cơ mà. Đâu có lí do gì để trưởng phòng gọi lên tới phòng để mắng đâu.


-Cậu Jaejoong dạo gần đây làm việc rất tốt. Khả năng viết bài của cậu có một sức cuốn hút kì lạ. Nhờ cậu mà báo của chúng ta mới có thể thành công như vậy. – Trưởng phòng Kang Hodong bật cười khi thấy dáng vẻ lo lắng của cậu.

Jaejoong thở hắt ra, mọi lo âu dường như tan biến mất. Jaejoong nheo nheo mắt nhìn trưởng phòng như muốn biết lí do gọi mình đến đây


-Vì thế nên tôi quyết định đưa cậu đi công tác sang Hy Lạp, việc của cậu là đến nhà Lee So Man và phỏng vấn về những món đồ cổ đắc tiền của ông ta. – Như làm rõ mọi thắc mắc của Jaejoong, Hodong nói rõ mục đích hôm nay gọi cậu đến là gì.


Jaejoong sững sờ giương mắt nhìn trưởng phòng, miệng lắp bắp hỏi như không tin vào sự thật.


-Có phải…Le So Man là …nhà…nhà tài phiệt..có bộ  sưu tập…đồ cổ….lớn …..lớn…


-…Nhất thế giới. – Hodong hoàn thiện câu nói chưa xong của Jaejoong. Jaejoong gật gật đầu lia lịa. – Đúng thế đấy. Giờ thì cậu chuẩn bị đi. Tuần sau cậu sẽ khởi hành.


Jaejoong vui mừng mỉm cười, bắt tay trưởng phòng. Cậu hâm mộ Lee So Man đã lâu. Àh không, hâm một những món đồ cổ của ông đã lâu, nay được hợp tác với ông ta, Jaejoong sẽ có nhiều cơ hội nhìn thấy, chạm vào những món đồ cổ đại đó.

-Chúng tôi tin tưởng cậu, đừng làm tôi thất vọng. – Kang Hodong kết thúc việc gặp mặt bằng câu nói tràn đầy hy vọng. Ai chứ, nếu đã là Jaejoong – phóng viên thời báo giỏi nhất của trang Purple Line thì chắc chắn sẽ thành công thôi.


End Flash


Jaejoong mệt mỏi ngồi phịch xuống chiếc giường êm ái trong khách sạn sau khi tắm rửa, cầm chiếc khăn trắng xoa mái tóc bệt lại vì ướt, Jaejoong nghĩ đến thành quả của ngày hôm nay, về người đàn ông kì lạ mặc toàn đồ đen, va vào cậu khi cậu bước ra khỏi cửa nhà lão Lee. Giấc ngủ mau chóng tìm đến cậu, hôm nay quả là một ngày vất vả….của cậu…. và của một ai đó.

……………


“Bốp”


Quăng thanh gỗ xuống khi thấy người đàn ông trước mặt đã ngã quỵ, bóng đen ra sức kéo con người đang nằm bất tỉnh trên sàn vào phòng khách. Chỉ một thoáng, căn phòng bày bừa đầy các món cổ vật nay trở nên trống trải đến kì lạ. Không thấy cái sofa lẫn những chiếc bàn đặt cổ vật đâu, chỉ còn thấy bức tranh với nền màu đen cùng vị ác thần đang mỉm cười độc ác.


Đôi mắt ánh lên sự gian ác khi thấy con người nằm dưới đất đang dần dần hồi tỉnh lại. Vẻ mặt hoảng sợ khi thấy con người đứng phía trên mình cầm con dao sáng loáng đang tiến đến. Lee So Man cực kì hoảng loạn, mặt trắng bệt không còn giọt máu, hai mắt ánh lên tia nhìn sợ hãi, tay chân run rẩy, cơ thể dường như không còn sức để chạy, đang lùi dần về phía sau.


Một người tiến, một người lùi đến khi lão Lee cảm nhận được cái vật cưng cứng phía sau lưng mình – một bức tường. Hết đường lui, lão giương ánh mắt van xin nhìn hắn. Hắn vẫn cười, gương mặt sợ hãi của con mồi là niềm vui sống của hắn. Chỉ có khi cảm nhận được sự giãy giụa, cảm nhận được mùi tanh của máu và cảm nhận được từng cái cắm phập thật sâu, thật mạnh của mình vào cơ thể phía dưới, chỉ khi đó hắn mới thấy hứng khởi.


“Phập”

“Phụt”


Con dao sáng loáng giơ lên cắm phập vào yết hầu của lão Lee, dòng máu tanh tưởi bắn thẳng vào mặt hắn, điều đó không làm hắn bực mình, hắn thích thú, đưa lưỡi liếm giọt máu đang chảy dài xuống bờ môi của mình, hắn lại cười, một nụ cười ghê rợn. Con mắt trắng dã của lão Lee đang trợn trừng nhìn hắn, gương mặt thấm đẫm toàn máu là máu, con dao được rút ra khỏi yếu hầu, máu lại tiếp tục chảy ra như suối.

…………


“Reng reng”

Yunho vò mái tóc rối bù xù của mình khi chuông điện thoại reo ầm ỉ. Bắt máy nhưng miệng vẫn lầm bầm chửi rủa kẻ phá đám giấc mộng thần tiên của anh. Anh đang mơ được hôn tiểu thần tiên hôm qua vừa đụng phải, chưa kịp chạm môi vào đã bị cái điện thoại chết tiệt này phá đám.


-Yoboseo. – Giọng nói bực mình của Yunho vang lên khó chịu.

Như không để ý sự bực bội của Yunho, giọng nói bên kia vẫn đều đều.

<Đến ngay nhà lão Lee, có chuyện lớn rồi>

Câu nói vừa kết thúc thì trong chiếc điện thoại chỉ còn những tiếng “bip” kéo dài, Yunho chả hiểu gì đang xảy ra nhưng cũng nhanh chóng thay quần áo rồi vội vã lao ra xe đến ngay nhà lão Lee.

Đập vào mắt anh là một khung cảnh khủng khiếp. Một vụ giết người ghê rợn nhất trong lịch sử, một vụ giết người có chủ đích. Ngôi nhà vốn đã âm u nay lại cần thêm thảm hại. Khung cảnh như đang dưới địa ngục. Căn phòng khách được dọn sạch sẽ, không còn một vật dụng nào cả ngay cả thảm lót sàn. Ở giữa phòng là một hình ngôi sao sáu cánh được vẽ bằng máu, nằm chính giữa ngôi sao là một xác chết không đầu, bộ da được lột ra, những thớ thịt đỏ tươi, bầy hầy. Trên những bức tường là những dòng chữ máu “Thanatos”, nó còn ướt, bằng chứng chính là những giọt máu cứ liên tục chảy xuống, chảy dài đến tận chân tường.


Yunho cố gắng kiếm nén cơn buồn nôn của mình, bước đến gần xác chết mà xem xét, cái thân người béo tròn này, chết tại ngôi nhà này thì chắc chắn đây là lão Lee rồi. Kẻ giết người thật tàn nhẫn, cơ thể bị lột da, bị cắt đầu đã đành nay lại còn moi tim ra bỏ vào một chiếc dĩa và đặt phía dưới bức ảnh của vị thần Thanatos.

Kẻ giết người chắc chắn là một kẻ sùng đạo điên cuồng, ra tay một cách tàn bạo như thể mất hết tính người, Yunho tuy rằng không ưa lão Lee, anh tuy là cảnh sát nhưng cũng rất đam mê đồ cổ, hôm qua chính anh bị đuổi cổ ra khỏi nhà lão khi có ý định muốn mua viên ngọc Taros. Cái vẻ mặt khinh khỉnh của lão, cái tướng mập mạp ục ịch của lão mới ngày hôm qua mà hôm nay không ngờ chỉ còn là một đống thịt thối bốc mùi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét