Love of my life ~~~

Thứ Ba, 28 tháng 9, 2010

[NC - 17] I want more, my teacher - Chương 4


Chương 4



Jaejoong mở mắt. Có phải đó chỉ là một giấc mơ??? Cảm nhận được sự dịu dàng trong từng nụ hôn của hắn, cảm giác yên bình đó chỉ là giấc mơ thôi ư??? Có lẽ cậu nghĩ quá nhiều rồi, nhưng sao con tim cậu vẫn còn vương vấn hình ảnh ấm áp đó, nó cứ tua đi tua lại trong tâm trí cậu như một đoạn phim quay chậm, nó thật sự quá tàn nhẫn với chủ nhân nó rồi.
Chỗ nằm kế bên đã trở nên lạnh lẽo tự lúc nào, không còn hơi ấm nào chứng tỏ hắn đã từng hiện diện ở đây. Có lẽ đó thực sự là một giấc mơ.




Liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ, Jaejoong mệt mỏi vò rối mái tóc bù xù của mình. Khẽ nhích người để bước xuống giường, cảm giác đau đớn từ hạ thân truyền đến khiến cậu khẽ rên lên. Vậy là mọi thứ không phải là mơ. Là thật ư??? Trống rỗng, cậu không còn phân biệt thật hay mơ nữa, thật sự mệt mỏi. Cậu chỉ là con rối trong trò chơi của hắn. Đúng, chỉ là một con rối, không hơn không kém.



Cũng có gì là lạ đâu, đối với hắn cậu chẳng qua chỉ thứ để hắn thỏa mãn dục vọng, chả có vị trí gì trong tim hắn cả. Mỉm cười cay đắng, cậu tự trách bản thân mình. Quá mù quáng, quá cố chấp. Chấp nhận hạ thấp bản thân mình, chấp nhận bỏ qua mọi xấu hổ của bản thân để được bên cạnh một ai đó. Từ bao giờ bản thân cậu lại hèn nhát như thế chứ? Cậu yêu hắn ư? Yêu con người đã từng bắt cậu chơi cùng hắn trò chơi quái gở đó sao? Yêu à? Cậu có xứng đáng được yêu?



Lê bước trên con hẻm vắng lặng, không khí lạnh quét qua da thịt khiến cậu chốc lát lại khẽ rùng mình. Bầu trời ban đêm thật yên bình. Vẫn là chòm sao đó, mỗi lần cậu ngắm nhìn nó nó lại mỉm cười với cậu. Nhưng hôm nay nó sao thế? Nó đang khóc ư? Những giọt nước mắt đó thương hại cậu ư? Cậu chỉ mãi là ngôi sao bé tí ti trong trái tim rộng lớn như vũ trụ của hắn thôi.


< Haha.. cơ thể thầy thật dâm đãng….dùng bao nhiêu lần nhưng vẫn ôm rất chặt ấy>


Một giọt nước mắt chảy dài trên gò má trắng xanh vừa khỏi bệnh, bây giờ từ bỏ có phải chăng là đã quá muộn??? Đưa bàn tay gầy còm quệt ngang dòng nước mắt chực trào xuống, đúng, cậu đã quyết bản thân phải từ bỏ cái cảm giác yếu đuối, để người khác đùa giỡn với cơ thể mình như một món đồ chơi, quyết phải phản kháng lại thì cậu không có quyền để yếu đuối nữa. Hãy thử, thử một lần nêu lên cảm xúc bản thân mình với hắn, tử một lần cho hắn biết bản thân cậu đang nghĩ gì. Hắn sẽ hiểu cho cậu chăng? Hắn có hiểu cảm xúc của món đồ chơi của hắn không? Làm sao chứ? Để ý? Hiểu? Cảm thông? Jaejoong à, mày lại mơ mộng nữa rồi. Nhưng ít nhiều gì, cậu cũng phải thử.


-A lô….ưm…


Lời nói chưa dứt Jaejoong cảm thấy cơ thể mình nhẹ tênh, thứ cuối cùng cậu nhìn thấy là ánh đèn đường sáng chói đang từ từ liệm dần và âm thanh cuối cùng cậu nghe thấy là một người nào đó đang gọi tên mình từ chiếc điện thoại. Một màu đen bao trùm lấy cậu.


Cơ thể lắc lư chạm mạnh vào vật cứng khiến Jaejoong tỉnh dậy. Nhăn mặt khó chịu vì cơn đau đầu, ánh mắt chuyển dần sang sợ hãi, một khung cảnh không hề quen thuộc, khắp xung quanh là rơm rạ. Đặt dựa vào sát bên trong là những chiếc lồng bằng sắt chứa toàn là rắn, tắc kè…. Nhưng toàn thuộc hàng quý hiếm. Không khó để nhận ra tình cảnh của mình, cậu đang trên chuyến xe chở hàng lậu, và rồi cậu cũng sẽ bị bán đi như một món hàng.


……………


Yunho’s POV


Tôi đang rất bực bội và khó chịu vì appa mình, tính ông ta luôn gia trưởng và bắt tôi thực hiện những yêu cầu vô lý của ông. Hôm nay là tiếp cận con gái của ông này, hôm sau lại gần gũi, lấy lòng tin con gái của bà khác.


Tôi mệt mỏi vì bản thân mình lại bị appa mình sử dụng như một công cụ để giúp ông thỏa mãn tham vọng của mình. Mệt mỏi??? Tức giận??? Thì sao chứ??? Chẳng phải tôi đã đối xử với thầy – người tôi yêu như thế sao??? Tôi làm gì còn tư cách để trách cứ ai chứ.


Tôi yêu thầy. Nhưng thầy không hề biết, tôi có thể chắc chắn rằng trong mắt thầy tôi luôn là một tên học sinh biến thái và đầy bạo lực. Điều đó không quan trọng đối với tôi, điều tôi thực sự quan tâm là tôi đang được ở cạnh thầy, chạm vào thầy, thì thầm những lời yêu thương với thầy mặc dù đó chỉ là những lời nói sau khi thầy ngủ, được nhìn thấy gương mặt đỏ ửng, rên rỉ bên dưới thân mà tôi chắc rằng chỉ một mình tôi chứng kiến được. Tôi không hiểu nổi mình. Tình yêu của tôi lại làm người tôi yêu của tôi đau khổ? Đó có phải là tình yêu? Suốt mười mấy năm qua, tôi luôn sống vì một trái tim đã khô khan lạnh giá, nhưng khi tôi ở bên thầy thì khác, trái tim tôi có thể cảm nhận được hơi ấm. Lạnh lung? Vô cảm? Nhẫn tâm? Bạo lực? Đúng, tôi là như thế. Tôi không biết thầy nghĩ như thế nào về tôi, thầy ghét tôi. Không sao, chỉ cần ở bên cạnh thầy, tôi có thể chấp nhận, chấp nhận một tình yêu giả dối mà trái tim tôi cứ bảo, nó luôn bảo tôi rằng thầy yêu tôi. Cảm xúc dối trá đó đã giết chết tôi rồi.
Đôi lúc tôi muốn buông tay thầy ra. Khi nhìn thấy gương mặt thiên thần đang say ngủ bên cạnh mình. Lý trí đã ngăn cản tôi, cả trái tim, tâm hồn và linh hồn của tôi đều không cho tôi rời xa con người này. Tôi tự nhủ phải làm cho con thiên thần của tôi luôn hạnh phúc. Nhưng chắc gì tôi đã làm được? Bây giờ thầy thấy kinh tởm tôi, sợ hãi tôi. Nhưng tôi không muốn rời xa thầy, có phải tôi đã quá ích kỷ?


Tôi đang tức giận. Appa yêu cầu tôi phải kết hôn cùng con gái lão Lee vì điều đó có lợi cho hợp đồng béo bở của ông. Kết hôn thì đã sao chứ, chẳng qua cũng chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị, không hề có một sự yêu thương nào cả. Nhưng tôi không muốn, tôi không hề muốn thầy nhìn thấy tôi bên cạnh người khác mặc dù tôi không biết điều đó có làm tim thầy đau hơn, đập mạnh hơn hay không. Tôi đã dày vò, hành hạ thầy quá nhiều, giờ đây đã đến lúc tôi phải bù đắp, phải khiến cho thầy hạnh phúc. Tôi phải làm gì đây? Rời xa thầy? Đó là một giải pháp tốt chăng? Không, tôi không thể.


Tôi đến nói với appa rằng tôi muốn lấy thầy. Quyết định của tôi không ngờ lại khiến cho appa tôi giận dữ đến vậy, ông hâm dọa sẽ làm tổn thương đến thầy, vậy tôi sẽ làm thế nào đây??? Cùng thầy bỏ trốn đến một nơi chỉ có hai người dù phải đối mặt với tử thần??? Nhưng có chắc thầy sẽ đi cùng tôi??? Có chắc thầy sẽ từ bỏ tất cả mọi thứ vì một kẻ luôn hành hạ thầy, luôn dùng những lời lẽ đê tiện nhất với thầy???


Appa sẽ làm khó thầy, có thể sẽ gây nguy hiểm cho thầy, nhưng tôi không thể từ bỏ thầy. Tôi đã quá ích kỉ. Làm ngơ trước sự nguy hiểm của thầy để được bên cạnh thầy. Tôi có đáng làm một thằng đàn ông nữa không??? Tôi biết yêu một ai đó thì chỉ cần người đó hạnh phúc thì bản thân cũng không hề hối hận nhưng với tôi điều đó không thể xảy ra bởi vì sự thật là thầy không hề yêu tôi, tôi không còn chút hy vọng để tiếp tục bên cạnh thầy nữa, nhưng tôi còn chưa bày tỏ thì làm sao biết thầy nghĩ gì??? Vì thế, tôi xin được hy vọng, xin được ích kỉ, chỉ vì tôi muốn bên cạnh thầy, vì tình yêu duy nhất tôi có được…


Tiếng điện thoại. Tên thầy nhấp nháy. Là thật ư? Thầy có biết tôi hạnh phúc lắm không??? Lần đầu tiên thầy chủ động gọi cho tôi, lần đầu tiên tôi cảm thấy bản thân mình nôn nóng và mong chờ một điều gì đó.


-Alo, um…


Giọng nói bị cắt ngang của thầy khiến tôi có cảm giác sợ hãi, sợ điều tôi đang nghĩ sẽ trở thành sự thật. Quẳng mạnh chiếc điện thoại vào tường, tôi nhanh chóng chạy đi tìm appa mình để biết thực sự điều gì đang xảy ra.


-Nó đã nhận tiền và hứa sẽ không bao giờ gặp con. Đừng nghĩ đến nó nữa.


Đó là câu trả lời duy nhất của ông. Tim tôi đập mạnh, thầy rời bỏ tôi mà đi ư??? Thầy nhận tiền của ông ấy ư??? Thầy cũng giống như những người khác sao??? KHông, không, thầy không phải là người như vậy, thầy sẽ không bao giờ rời bỏ tôi. Nhưng nếu như thầy thật sự bỏ đi thì em cũng sẽ tìm được thầy và bắt thầy bên cạnh em. Phạt thầy thật nặng vì dám rời bỏ em khi mà em chưa cho phép. Thầy, đợi em!!!


Hai tên vệ sĩ chết tiệt, chúng dám cản đường đại thiếu gia Jung Yunho ư??? Nếu không phải thầy đang đợi thì tôi thề hai tên này sẽ không thể nào bò dậy nổi. Chạy nhanh trên con đường đến nhà thầy, tim tôi bất giác đập mạnh, có điều gì đó đang xảy ra.


“Cạch”


Nhấc chân ra khỏi vật màu đen mà tôi vừa dẫm phải, chiếc điện thoại có gắn sợi dây buộc màu đỏ, sợi dây mà tôi bắt buộc thầy mang vào, sao nó lại ở đây ??? Nhặt chiếc điện thoại lên, tôi nhanh chóng chạy vội đến nhà thầy. Cửa vẫn đóng, đèn vẫn tắt tối đen. Thầy vẫn chưa về.


Chưa có nơi nào tôi chưa từng chạy qua, thầy thực sự đã biến mất thật sao??? Thầy đang gặp nguy hiểm, phải không??? Giọt nước mắt lăn dài trên gò má, giọt nước mắt đầu tiên rơi từ khi umma tôi mất. Tôi đã thề sẽ không bao giờ rơi nước mắt nữa. Nhưng sao bây giờ bản thân tôi lại yếu đuối thế này? Tôi ngoan cố để bây giờ đầy thầy vào tình thế nguy hiểm như vậy, tôi thật tệ hại mà.



Nhưng cũng vì thầy. Tại thầy. Tất cả là tại thầy, khiến bản thân tôi yếu đuối, khiến tôi không thể kiểm soát được mình, khiến tôi yêu thầy đến tận tâm can rồi lại nhẫn tâm rời bỏ tôi. Để lại con tim đầy vết thương. Thầy quá đáng lắm. Em hận thầy!!!


Lê thân mệt mỏi về nhà, tôi không thiết nghĩ đến bất kì chuyện gì nữa. Thứ duy nhất tôi quan tâm nay đã không còn thì mọi thứ với tôi chẳng còn ý nghĩa. Muốn tôi kết hôn à??? Được, tôi sẽ nghe theo ông, nhưng đừng trách tôi độc ác, để rồi không nghĩ đến tình cảm cha con. Tôi đã một lần tha thứ khi đem người mẹ tôi yêu thương nhất rời xa tôi. Và sẽ không có lần thứ hai tôi tha thứ khi đem người tôi đặt ở trong tim khỏi tôi. Ông sẽ nhận lấy những gì ông đáng phải nhận. Ông Jung ah ~~~


End Yunho’s POV


Đến giờ phút này Yunho không còn gọi người cha mình từng tôn trọng là appa, mà là ông Jung. Tất nhiên hiện tại bây giờ Yunho không thể chống lại ông, nhưng là con người mưu mô, xảo quyệt, lớn lên trong sự bon chen của giới kinh doanh, hắn sẽ nhanh chóng làm được những gì mình muốn thôi.


Jaejoong’s POV


Tôi sợ lắm, thực sự rất sợ. Chúng nhốt tôi vào toa chở hàng lậu rồi không cho tôi nhịn đói, đã bốn ngày tôi không ăn gì rồi, cơ thể mệt mỏi, sức lực cạn kiệt, tôi ngất đi trong vô thức. Hình ảnh của Yunho vẫn luôn ở trong giấc mơ của tôi. Tôi đã yêu cậu đến thế sao Yunho? Tôi thua cậu rồi Yunho à, trong trò chơi này, cậu đã thắng.


Ôi, đau đầu. Đến khi tôi mở mắt tỉnh dậy thì đang nằm lẫn lộn trong một căn phòng đầy người. Không biết tôi đã ngất bao lâu, lần cuối cùng tôi ăn là khi nào, tôi chỉ biết cơ thể mệt mỏi, đôi tay không có sức để nhấc lên.


Không khí ẩm thấp khắp căn phòng, lại thêm những tiếng khóc nức nở khiến tôi càng thắc mắc hơn về nơi tôi đang bị nhốt. Mệt quá. Tôi không muốn dậy nữa. Chỉ muốn ngủ thôi. Nếu có thể ngủ mãi thì tốt quá. Tôi sẽ không đói nữa, và quan trọng hơn, trái tim của tôi sẽ không đau nhói nữa.


“Keng, keng”


Tiếng chuông vang inh ỏi khiến tôi giật mình tỉnh dậy, hàng tá người đổ xô nhau giành giật thức ăn, tôi đã dần hình dung được nơi mình đang bị giam giữ, một nhà tù thứ thiệt. Ngước mắt nhìn lên người đang đứng trước mặt mình. Người đó chìa cái bánh cho tôi, mỉm cười. Nước mắt lại chảy dài. Đã bao lâu rồi tôi không nhận được sự quan tâm từ người khác??? Tôi cũng không rõ. Ở nơi thế này, một người không quen không biết lại quan tâm đến tôi, lòng tôi chợt ấm lại.


Dáng người ấy, giống quá, giống với hắn – người luôn hành hạ thân thể tôi một cách không thương tiếc. Con người ấy, có nhớ đến tôi chứ??? Có tìm kiếm tôi chứ??? Hay sự mất tích của tôi vẫn không hề ảnh hưởng đến cuộc sống của hắn??? Chết tiệt thật, trong thời điểm này còn nghĩ vẩn vơ đến hắn. Nhưng vẫn hy vọng, hắn sẽ nhớ đến tôi, dù chỉ là một chút. Một chút thôi, Yunho à…


End Jaejoong’s POV


Đưa tay nhận lấy chiếc bánh bao từ người con trai trước mặt, Jaejoong gật đầu cảm ơn. Dù gì điều cần thiết nhất trong những lúc này là một tình bạn. Ngồi phịch xuống bên cạnh Jaejoong, người con trai đó vẫn đang chăm chú nhìn cậu.


-Đây là đâu vậy??? – Jaejoong lên tiếng sau khi ăn xong cái bánh bao, uống một ngụm nước trong chiếc chén mà người thanh niên đó vừa đặt xuống.


-Brazil.


-Hả??? – Jaejoong há hốc mồm khi nghe đến hai chữ Brazil, cậu thực sự đã bị bắt đi xa như vậy ư???


-Uhm. – Vẫn trả lời cậu một cách ngắn gọn, đôi mắt anh ta vẫn chưa hề rời khỏi gương mặt xinh đẹp cậu dù chỉ một giây.


Jaejoong đỏ mặt quay đi khi bắt gặp ánh nhìn của người ấy. Jaejoong lên tiếng như muốn chữa sự ngượng ngùng của mình:


-Tôi tên Kim Jaejoong. Còn anh???


-Cứ gọi tôi là Nickhun. – Đôi mắt đã rời khỏi gương mặt Jaejoong, chuyển hướng sang những thứ bên ngoài song sắt, một màu xanh thẳm trong đôi mắt ấy, thật buồn.


-Anh có biết bọn họ bắt chúng ta vào đây để làm gì không??? – Jaejoong cố gắng phá tan bầu không khí ngột ngạt này, nhìn anh, cậu lại nhớ đến hắn, có lẽ cậu bị bệnh thật rồi.


-Cậu không biết??? – Đôi mắt xanh trong mở to nhìn Jaejoong với vẻ ngạc nhiên, sau đó đưa tay xoa mái đầu bị rối vì mồ hôi và bụi bẩn – Cậu không nên biết thì tốt hơn.


Một ngày mệt mỏi trôi qua như thế. Cậu phải tìm đường thoát ra khỏi đây. Cậu phải chứng tỏ với hắn rằng cậu không hề yếu đuối, cậu không muốn hắn khinh thường cậu nữa. Kim Jaejoong, phải mạnh mẽ lên.


1 nhận xét: