Love of my life ~~~

Thứ Tư, 29 tháng 9, 2010

[NC-17] Phụ hoàng, ta muốn ăn Ngươi - chương 2





                                                                                                Chương 2


-Phụ hoàng. Bế ~~ bế ~~~~ giọng nói ngọng nghịu của con nít vang lên khi thấy phụ hoàng mình đến.


Dang đôi tay trắng mịn nhưng to lớn ôm lấy đứa trẻ vào lòng, ôn nhu vuốt ve gương mặt nó.

Hôn nhẹ lên gò má mịn màng của đứa bé, ánh mắt nhìn cậu cũng dịu dàng hơn, ấm áp hơn.


-Jaejoong ah~~~  Tiếng gọi eo éo như giọng cá heo hồ hởi gọi cậu. – Cho ta bế cháu ta với nào. Thân mặc thanh y, lướt nhẹ như gió, nếu Jaejoong xem như là đệ nhất mỹ nam thì người này cũng thuộc dạng đệ nhị. Vẻ đẹp ngây thơ, trong sáng khác hẳn với sự lạnh lùng, sắc nét với cái đẹp của Jaejoong. Vẻ đẹp thuần khiết chứ không mị người như của Jaejoong.


-Không !!! Đệ cứ giành Yunnie với ta. Yunnie là của ta. – Jaejoong ôm cứng Yunho, bĩu bĩu môi như hờn dỗi.



-Aishhhh….Sao huynh lúc nào cũng giành Yunnie với đệ hết vậy ??? Yunnie thích chơi với thúc thúc hơn đúng không Yunnie??? – Junsu nghiêng đầu về hướng Yunho nháy mắt.


-Vâng ạ.—Yunho tuột xuống khỏi tay Jaejoong, chạy lại ôm chầm lấy Junsu cười ha hả. Cũng phải thôi. Hắn lúc nào cũng thượng triều, cũng bề bộn việc quốc gia, lúc nào cũng hung dữ la mắng cậu. Cái này được, cái kia không được. Con nít mà. Ngày nào cũng được đá bóng với Junsu thì sao lại không thích, Yunho nói trắng ra cũng là hài tử mới mười tuổi đầu thôi.


Gương mặt Jaejoong như tối sầm lại. Quay người bước thẳng vào thư phòng không thèm ngoái lại nhìn Yunho lẫn Junsu.


-Susu thúc thúc, sao phụ hoàng lại giận Yunnie??? – đôi mắt nhỏ đang mở to ngây thơ hỏi Junsu


-Ah ~~~ tại phụ hoàng con dạo này cảm thấy mình bị già đi nên buồn chán đó mà. Con không phải lo, chúng ta cùng đá bóng nào ~~~~~ Junsu hăng hái bế Yunho chạy một mạch ra sân đá bóng của riêng Junsu.


Junsu là con của Hồng Xà. Tỉ muội với Vương hậu. Là người Vương hậu thương như con ruột mình. Tuy nhỏ hơn Jaejoong có vài trăm tuổi nhưng bản tính vốn trẻ con. Luôn phá phách, chơi đùa cùng Yunho không màn chính sự.


…………………………



-Đừng động vào ta. – Jaejoong nằm trên long sàn, mắt nhắm lại vẫn lạnh lùng lên tiếng khi Yunho chạm vào tay mình.


-Phụ hoàng. Sao phụ hoàng lại giận Yunnie??? – Đôi mắt ngấn lệ như muốn khóc của đứa bé cùng giọng nói run run khiến hắn động tâm mà mở mắt. Nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ đang co ro đừng cạnh mình, hắn lạnh lùng lên tiếng


-Chẳng phải ngươi thích chơi cùng Susu thúc thúc của ngươi sao??? Ngươi đâu thèm ta, đến đây làm gì???


-Phải, Yunnie thích chơi cùng Susu thúc thúc………


Tối sầm mặt khi nghe Yunho thừa nhận thích ở với Junsu hơn với mình. Lòng hắn có thứ gì đó khó chịu. Một trận giận dữ nổi lên như muốn đập nát hết toàn bộ những thứ trước mặt mình.


-Ngươi đi tìm thúc thúc của ngươi mà chơi. Cút đi. – Jaejoong giận dữ xoay người không thèm nhìn Yunho, hét lên. Đúng là thương yêu nó. Đến lúc nó lớn, nó hiểu chuyện thì nó bỏ đi không thèm mình nữa. Jaejoong cứ canh cánh bên lòng. Hắn không muốn Yunho của hắn đi đâu hết. Hắn cứ muốn Yunho là của hắn. Mãi mãi……


Nhắm mắt nhưng nào có ngủ được, tiếng thút thít của trẻ nhỏ cứ vang vang bên tai. Bực bội ngồi phắt dậy, chỉ thẳng vào mặt Yunho mà quát lên


-TA BẢO NGƯƠI CÚT ĐI. Ở ĐÂY KHÓC LÀM GÌ. THẬT LÀ ĐIẾC TAI QUÁ !!!


Yunho được nước làm tới, càng khóc to hơn lại càng khiến hắn bực bội hơn.


-NÍN LẠI CHO TA. – Lại một trận hét của hắn vang lên khiến cho không gian tĩnh lặng trong hoàng cung trở nên huyên náo.


-Dạ thưa Vương đế. Có chuyện gì kinh động đến người ạ. – Tên nô tài không dám vào trong ngự thư phòng mà cứ đứng bên ngoài.


-Cút đi. Không cần người – Thanh âm trầm trầm khiến cho người nghe như muốn đóng băng. Một trận sợ hãi kéo đến khiến cho tên nô tài thoái lui để lại sự “yên tĩnh” ngự thư phòng cho hắn.


-Còn người. Khóc cái gì. Không phải người thích chơi với thúc thúc ngươi sao ??? Sao không ngủ với thúc thúc ngươi luôn đi. Đến đây làm gì ??? – Thấy Yunho khóc hắn cũng không đành lòng mắng chữi nhiều nhưng giọng nói vẫn lạnh lẽo không chứa tình cảm.


-Phụ hoàng….không…thương….hài nhi…hức hức…-- Yunho vừa nói vừa nấc nhẹ.


-Ngưới nín đi. Rồi muốn nói gì thì nói. Ngươi còn khóc nữa thì ta không thèm đếm xỉa tới ngươi nữa. – Khó chịu vì giọng con nít non nớt, lại khóc thút thít nghe tiếng được tiếng không lại càng khiến hắn khó chịu. Yunho chùi chùi gò má đầy nước mắt, đã nín khóc hẳn nhưng vẫn còn nấc nhẹ. Bước gần đến bên hắn, rụt rè nắm lấy tay hắn lay nhẹ.


-Phụ hoàng…hức….nhi thần thương….hức….phụ hoàng lắm…hức….


-Sao ngươi bảo ngươi thích chơi với thúc thúc ngươi hơn ta ??? – giọng nói cũng thập phần dịu dàng hơn, kéo Yunho vào lòng, lau nhẹ dòng nước mắt còn vương trên má cậu. Trong lòng phi thường thoải mái. Hắn vui vì cậu bảo thương hắn. Hắn vui khi cậu khóc vì hắn giận. Hắn vui vì cậu không ngủ được nếu thiếu hắn. Hắn vui…..và hiện tại hắn cũng chả biết vì sao bản thân lại có thể vui vì lí do nhỏ nhặt ấy.


-Nhi thần thích chơi với Susu thúc thúc nhưng người nhi thần thương nhất vẫn là phụ hoàng. – Vùi mặt vào lòng ngực ấm nóng của hắn, Yunho cảm thấy cực kì dễ chịu, cậu cần hơi ấm này, cậu muốn hơi ấm này.


Mỉm cười vì câu trả lời của Yunho, Jaejoong siết nhẹ hài tử trong lòng mình, đặt cậu nằm xuống giường, ôm chặt cậu vào lòng, vỗ nhẹ lưng cậu, đưa cậu vào giấc ngủ.


-Phụ hoàng !!!


-…..


-Sắp tới sinh thần của phụ hoàng, phụ hoàng muốn con tặng phụ hoàng cái gì ??? – ngước nhìn người ôm mình vào lòng, Yunho nhỏ nhẹ hỏi.


-Chỉ cần ngươi ở bên ta. Mãi mãi ở bên ta là được rồi. – Vẫn nhắm mắt, hắn trả lời cậu, tay vẫn vỗ nhẹ lưng cậu


-Hài nhi tất nhiên sẽ ở bên cạnh phụ hoàng mãi mãi. Nhưng hài nhi muốn tặng quà cho người. – Cậu vẫn đang nhìn chằm chằm vào gương mặt đang nhắm hờ đôi mắt kia.


-Từ từ rồi tính. Ngủ đi. -- Dứt lời nói cũng như ra lệnh của hắn, cậu không dám nói thêm, chỉ biết nhắm mắt lại, ôm chặt lưng hắn mà thiếp ngủ.



Lễ Sinh Thần của Xà Vương Kim Jaejoong



Thường dân bách tính được vui vẻ ăn mừng, khắp các vương quốc khác đem lễ vật dâng biếu. Các đoàn sứ già nhiều không đếm hết. Quà cáp theo đó cũng chất như núi. Jaejoong khoác lên người trang phục trắng một màu càng tôn vẻ đẹp mê hoặc lòng người lên bội phần. Yunho trong trang phục nhỏ cũng màu trắng tinh khiết cùng hắn ngồi phía trên đại điện. Hắn chăm chú nhận lời cầu chúc của văn võ bá quan, của các sứ thần, trong khi Yunho buồn chán tuột khỏi người hắn chạy loanh quanh đại điện đùa vui cùng các vị tiểu thư con quan đồng trang lứa.


Những lời chúc sáo rỗng cùng nụ cười giả tạo khiến Jaejoong buồn chán. Sống mấy ngàn năm trên thế giới này, làm vương đế cũng đã hàng trăm năm, đối với những chuyện nịnh bợ, adua này Jaejoong thêm phần căm ghét. Đảo mắt quanh thần điện tìm kiếm gương mặt ngây thơ, đáng yêu của bảo bối nhi của mình. Gương mặt Jaejoong tối sầm lại. Lí trí muốn quay sang hướng khác nhưng trái tim không nghe theo. Nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ ửng còn lấm lem nước mắt của cô bé đứng cạnh Yunho, Jaejoong siết chặt long ỷ. Bàn tay nắm chặt lại như muốn bật máu. Bất chợt chạm phải ánh mắt non nớt của Yunho, Yunho vẫy tay với hắn. Hắn giận dỗi không thèm để ý đến Yunho, quay ngoắc đầu sang hướng khác. Để lại gương mặt be bé xinh xinh đang buồn bả không hiểu vì sao mình bị phụ hoàng giận.


< Cái tên tiểu tử háo sắc này. Ta ghét> -- Jaejoong’s POV



……………..Flash Back………..



Yunho buồn chán chạy quanh thần điện tìm kiến bạn nhỏ trạc tuổi cậu để chơi cùng. Cậu đứng khựng lại khi thấy cô bé xinh xắn, đáng yêu đang đứt thút thít. Nước mắt rơi lả chả trên gương mật tròn trĩnh, trắng nõn nà của cô bé. Bàn tay búp măng quệt trên mặt khiến cho nước mắt tèm lem khắp khuôn mặt. Cô bé vận chiếc áo màu đỏ chói. Nhìn thập phần đáng yêu.


-Sao em khóc??? – Yunho lon ton chạy lại bên cô bé. Dù sao cậu cũng là đương đương hoàng tử, mang dòng máu con người nên không thể học phép thuật nhưng lễ nghi, chữ nghĩa đều được quan văn, quan võ dạy dỗ. Thấy cô bé đáng thương như vậy, cậu thầm nghĩ cũng nên an ủi cô bé đôi lời.


-Hức…hức…huhuhu…. – Cô bé được quan tâm càng khóc lớn hơn. Ôm chầm lấy Yunho mà dụi dụi gương mặt bé tròn vào áo cậu. Yunho tuy không thích người khác chạm vào người mình trừ phụ hoàng nhưng thấy cô bé đáng thương quá nên cũng không vội đẩy ra. Tiếng thút thít ngày càng nhỏ, cô bé ngước mặt nhìn Yunho, tròn xoe mắt hỏi


-Hức….muội bị té. Đau lắm. Nhưng không có ai quan tâm muội. – Nhìn cậu bé đáng yêu quan tâm mình, cô bé thích lắm. Bé sẽ xin phụ thân mình cho chơi với cậu.


-Nín đi. Có huynh nè. Muội đau ở đâu ??? – Yunho quan tâm hỏi cô bé. Vẻ mặt non nớt tỏ vẻ người lớn trông đáng yêu thập phần.


-Muội đau ở đây. – Cô lé lém lỉnh chỉ vào má mình. Có lẽ do mặt đập xuống mặt đất nên má cô bé đỏ lên.  – Nhưng huynh là ai thế ???


Yunho cúi xuống đặt môi nhẹ lên chỗ đau cô bé chỉ., cười cười.


-Hết đau chưa??? Mỗi lần huynh bị đau là Susu thúc thúc bobo huynh là huynh hết đau liền à. – Yunho tỏ vẻ tự hào khi kể về Susu thúc thúc của cậu.


Mặt cô bé đỏ như mặt trời. Gật gật đầu ý bảo hết đau rồi.


-Huynh là Yunho. Phụ hoàng huynh kìa. – Yunho chỉ tay về hướng Jaejoong cho cô bé xem. Bất ngờ chạm phải ánh nhìn của Jaejoong, cậu đưa tay vẫy hắn nhưng không hiểu vì sao hắn lại lơ cậu, không thèm nhìn cậu. Nụ cười trên môi của Yunho tắt ngấm. Phụ hoàng đáng sợ lắm. Cậu thường bị phụ hoàng giận lắm, cậu cũng chả biết lí do. Nhưng cứ mỗi lần giận là phụ hoàng không cho cậu ôm phụ hoàng để ngủ. Cậu sẽ không bao giờ ngủ được nếu thiếu hơi ấm của phụ hoàng. Cậu thích làn da trắng mịn, không tì vết của hắn. Người hắn cũng ấm nữa. Ôm thích lắm.


-Huynh là hoàng tử Yunho ??? – Cô bé trợn tròn mắt nhìn cậu ngạc nhiên. Bé không ngờ hoàng tử Yunho lại đáng yêu thế này. Bé cứ tưởng hoàng tử đáng sợ giống như vương đế cơ. Khẻ khẻ chớp đôi mắt to tròn chờ đợi Yunho trả lời.


-Uhm. – Yunho trả lời buồn. Cậu hết hứng thú để chơi nữa rồi. Cậu không biết phụ hoàng mình tại sao lại giận mình. Cậu phải đi xin lỗi phụ hoàng thôi. Không khéo tối nay phụ hoàng không cho ôm thì khổ.


-Huynh phải đi đây. Không thôi phụ hoàng lại mắng huynh. Muội đứng khóc nữa nhé. – Yunho tạm biệt cô bé rồi xoay người bước về phía Jaejoong với gương mặt lo lắng để lại cô bé đáng yêu đang nhìn theo với nụ cười ngu ngơ và đôi mắt thẫn thờ.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét