Love of my life ~~~

Thứ Ba, 28 tháng 9, 2010

[NC-17] Đỏ - chương 2



Chap 2

Vụ án càng ngày càng trở nên rắc rối, không có một chút kẽ hở nào cả, Yunho đành phải điều tra đến những người liên quan đến lão vào ngày trước hôm lão chết. Có điều gì đó thôi thúc anh, như muốn bảo với anh rằng chuyện này chưa dừng lại ở đây, tất cả chỉ mới bắt đầu.



“Cộc cộc”


-Vâng. Chờ tí.- Jaejoong tháo cặp kính cận, rời khỏi laptop, từ tốn bước ra cửa.


“Cộc cộc…cộc cộc”



-Nghe rồi nghe rồi, chờ tí đi – Khó chịu khi bị làm phiền trong lúc đang làm việc, ra mở cửa một cách cáu kỉnh.


-Xin lỗi, cậu có phải là cậu Kim Jaejoong không? – người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đang nhíu mày nhìn Jaejoong.


-Vâng. Có gì không thưa ông? – không giấu được vẻ ngạc nhiên khi có hình cảnh đến tìm mình, nhưng cậu cũng tỏ ra lịch sự, muốn biết việc gì đang xảy ra


-Tôi là Jung Yunho, nhân viên của FBI. Xin lỗi, tôi có thể vào trong rồi nói chuyện không?- Anh đưa tấm thẻ có in hình mình và biểu tượng của FBI lên cho cậu xem.


-Ah! Thất lễ quá, mời anh vào. – Jaejoong lúng túng kéo rộng cánh cửa mời Yunho vào phòng, cậu đang thấy bản thân mình thật thiếu lịch sự khi để khách đứng ngoài cửa lâu thế.


-Tôi có thể ngồi ghế? – Anh chỉ vào bộ sofa trong phòng khách và hỏi cậu, kéo cậu ra khỏi một mớ rối ren trong đầu cậu.


-Vâng, anh cứ ngồi. Để tôi lấy nước cho anh. – Jaejoong bước vội về phía tủ lạnh, trong lòng cậu bỗng nhiên lo lắng, dường như có điều gì đó không ổn.


-Cám ơn cậu. Cậu biết tài phiệt Lee So Man không? – Yunho vừa hỏi vừa nhìn quanh quất cả căn phòng.


-Vâng, tôi biết. Hôm qua tôi vừa mới phỏng vấn ông ấy xong. Chẳng hay có việc gì không? -- Jaejoong xoay người lại nhìn về phía Yunho như muốn hỏi “ông ấy thì có liên quan gì đến tôi”.


-Ông ấy chết rồi, cảnh sát Hi Lạp vừa phát hiện xác ông ấy sáng hôm nay. – Giọng nói anh thản nhiên như Jaejoong là người biết rõ điều này nhất.


<Xoảng>


Chiếc ly trên tay cậu rơi xuống nền đất lạnh, cậu quá bất ngờ. Vì sao thế? Hôm qua lão vẫn còn đứng trước mặt cậu và trả lời các câu hỏi của cậu mà.


-Ông ấy chết rồi à? Tại sao? Mới hôm qua ông ấy còn… - Cậu thật không thể tin vào những điều vừa nghe thấy, giọng nói tỏ ra bình tĩnh nhưng thực sự cậu đang sợ lắm.


-Ông ta bị giết một cách dã man, tên sát thủ đã lột da và moi tim ông ấy ra.- Yunho vẫn dùng phong thái điềm tĩnh đó để nói về cái chết rùng rợn của một người. Khiến Jaejoong không khỏi rùng mình.


-Vậy…Đã tìm thấy hung thủ chưa?- Cậu e dè hỏi.


-Vẫn chưa, nhưng hiện giờ trong viện tình nghi đang có tên của cậu.


-Hả? Tại sao lại có tôi? Tôi không có giết ông ấy.- Cậu sửng sốt, phản ứng có phần hơi tức giận, tại sao lại tình nghi cậu cơ chứ?


-Bình tĩnh nào, tôi nói là chỉ trong viện tình nghi thôi mà. Bởi vì ngày hôm qua chỉ có cậu và tên giao sữa tiếp xúc với ông ấy. Tên giao sữa đã có đồng nghiệp giải quyết rồi. Bổn phận của tôi là thẩm tra cậu.


-Tôi không có giết người, thật đó. Hôm qua tôi chỉ đến để phỏng vấn ông ấy thôi, xong rồi tôi về ngay mà. – Jaejoong đang cố gắng dùng lời lẻ của mình để thuyết phục con người đang ngồi trước mặt.


-Xin lỗi, đây là bổn phận của chúng tôi. Chúng tôi cần điều tra về cái chết của ông ấy, và tôi có nhiệm vụ sẽ giám sát cậu 24/24 cho đến khi tìm ra hung thủ thật sự. – Giọng nói anh vẫn đều đều như thế, không hé lộ bất kì một cảm xúc nào.


-Sao? Vô lý- Cậu đóng mạnh cửa tủ lạnh- Tại sao tôi lại phải để anh giám sát chứ? Tôi không đồng ý.


-Cậu có quyền phản đối nhưng tôi vẫn sẽ tiếp tục giám sát cậu. Đây là lệnh của cấp trên, cậu có thể đọc.- Nói rồi Yunho lấy ra một tờ giấy dày đặc chữ có một con dấu đỏ chót và đặt trên bàn.


-Tôi sẽ khiếu nại.- Jaejoong lớn tiếng khi nhìn vào chi chít những chữ trên tờ giấy, cậu thực sự rất khó chịu khi có người tối ngày cứ kè kè theo cậu, thật không riêng tư một chút nào.


-Cậu cứ việc khiếu nại, nhưng tôi nói cho cậu biết, đây là vụ án mang tính chất hình sự quốc tế. Cho dù cậu có khiếu nại cũng không ai giải quyết cho cậu đâu.- Anh cười, có lẽ đó là một nụ cười hút hồn nhưng nó hoàn toàn khiến người đối diện không khỏi sợ hãi. Jaejoong biết đây chính là nụ cười của người thắng thế, của một tên cảnh sát khi bắt được hung thủ. Nhưng cậu không có giết người, tại sao lại phải sợ kia chứ. Cậu không sợ hắn đâu.


-OK! Giám sát thì giám sát chứ, tôi trong sạch. Thế nên anh cứ tốn công theo dõi đi, không có chứng cứ gì đâu.— Cậu nhếch mép cười, như khiêu khích lại nụ cười “thắng thế” của anh.


-Vậy cám ơn cậu vì đã hợp tác cùng chúng tôi. Từ nay tôi sẽ ở chung với cậu, theo sát từng cử động của cậu. À, nếu cậu không phiền, tôi sẽ chịu phân nửa chi phí sinh hoạt hằng ngày.- Anh lại cười, cái nụ cười đắc thắng đó.


-Tùy anh, tôi đang ở khách sạn phòng đơn. Anh ngủ ngoài sofa đi. Mai tôi về Hàn Quốc.- Nói rồi cậu ngúng nguẩy đi vào phòng, đóng sầm cửa lại và tiếp tục bài phỏng vấn còn dang dở của mình, trong miệng không ngừng chửi thầm tên cảnh sát chết tiệt.


Ngoài phòng khách, Yunho vươn mình rồi nằm dài xuống sofa. Lấy cánh tay che đi đôi mắt, miệng lẩm bẩm một ca khúc nào đó có vẻ khoái chí lắm. Anh khẽ nhếch môi: “Cậu thật thú vị đấy Kim Jaejoong à, tôi không nghĩ cậu có thể là tên sát nhân đấy”.


Ngày hôm sau, tại tòa soạn Purple Line ở Seoul…


-Jaejoong, tôi đã nghe chuyện về tài phiệt Lee. Thật đáng tiếc. Nhưng không sao, chuyến đi này của cậu cũng vô cùng có ích rồi.- Hodong cười giả tạo, ánh mắt bổng dưng dừng lại ở con người cao ráo bên cạnh cậu- Oh, ai kia?


-À, đây là đặc vụ của FBI, hiện họ đang tình nghi tôi là tên sát nhân đã giết tài phiệt Lee.- Nói rồi cậu liết sang Yunho, ánh mắt đầy vẻ khó chịu.


-À ra vậy. Nhân viên FBI à? Tôi cứ tưởng là người mẫu cơ chứ.- Gã cười giả lã.


-Tên khùng đó mà làm người mẫu chắc tôi nổi tiếng khắp thế giới lâu rồi- Cậu lẩm bẩm.


-Cậu nói gì?- Gã không nghe rõ.


-À, không có gì- Cậu phẩy phẩy tay phớt lờ, cảm nhận như có một đôi mắt đang nhìn chầm chầm mình.


Tại chung cư nơi Jaejoong ở…


-Này! Thật sự là anh phải bám riết tôi như vậy à?- Cậu quay mặt lại phía anh, ánh mắt lộ vẻ bất mãn.


-Tất nhiên. Wow, nhà cậu to thật đó, làm phóng viên nổi tiếng có khác. Biết vậy tôi cũng đổi nghề làm phóng viên luôn cho rồi, khỏi phải mệt nhọc mà còn bị người khác chửi rủa.- Yunho làm bộ tán thưởng.


-Này! Anh đang mỉa mai tôi đấy à?- Cậu liếc xéo.


-Tôi nào dám. À, quên mất, cậu không phiền nếu tôi kiểm tra hành lí của cậu chứ? Cậu biết đó, trách nhiệm mà.- Anh nhún vai.


-Tôi không cho thì anh cũng đâu để yên cho tôi- Nói rồi cậu thảy chiếc vali lên sofa và bỏ vào nhà vệ sinh.


-Này! Cậu đi đâu thế? – Yunho hỏi với theo khi thấy cậu bước đi


-Đi toilet, chẳng lẽ anh cũng muốn đi chung, hay anh sợ tên sát nhân tìm đến mình???- Cậu nhướng mày, mỉa mai.


-Uhm, thôi cậu đi đi- Anh phẩy phẩy tay, tiếp tục công việc đang dang dở.


<Reng…Reng…>


-Jaejoong à! Điện thoại ! – Yunho gọi vọng vào toilet- Để tôi nghe giùm nhé!- Rồi anh cầm điện thoại lên.


-Bỏ xuống, ai cho anh cài quyền tự tiện vậy hả?- Cậu giật lấy điện thoại từ tay anh, tên này thật phiền phức.


-Yoboseyo!... Ah, Si Won à. Gợi tớ có gì không?


<…>


-Tối nay à? Mấy giờ? Ở đâu?


<…>


-OK. Chuyện vui sao thiếu tớ được chứ. Được rồi, hẹn 8h tối nay nhé!


<…>


-Uhm. Biết rồi. Bye. – Jaejoong cúp máy, gương mặt tràn đầy sự vui vẻ.


-Tối nay cậu đi đâu à?


-Tôi đi party với bạn tôi cũng phải báo cáo với anh à? Phiền phức! – Jaejoong không thèm để ý đến anh, xoay người định bước đi thì khựng lại vì lời nói của anh.


-Tất nhiên. Tối nay tôi sẽ đi với cậu.- Anh vẫn không rời mắt khỏi tờ báo.


-Cái gì??? Tại sao???- Cậu thật sự bực mình rồi đấy.


-Cậu quên là tôi phải giám sát cậu 24/24 sao? Thật ra tôi cũng không muốn đâu, nhưng tôi càng không muốn bị trừ lương hơn.- Vẫn giữ giọng bình thản đó.


-Tùy anh thôi, nếu anh muốn!- Con người này cậu không muốn nói nữa, thôi thì cứ phớt lờ đi cho rồi.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét