Love of my life ~~~

Thứ Tư, 29 tháng 9, 2010

[NC-17] Phụ hoàng, ta muốn ăn Ngươi - chương 4 + 5


                                                                                   
                                                                                               

                                                                                                            Chương 4


-Phụ hoàng. – Yunho bé nhỏ đang ở độ tuổi tìm tòi, cậu muốn biết những chuyện mấy hôm trước phụ hoàng đã làm với mình. Ngồi trong lòng phụ hoàng, Yunho không khỏi thắc mắc. Cậu muốn biết lí do tại sao phụ hoàng lại muốn “ăn” mình.


-Sao??? – Jaejoong đang phê duyệt tấu chương, dừng bút lại cúi xuống nhìn tiểu bảo bối đang tròn mắt nhìn mình trông thật đáng yêu.


-Sao phụ hoàng lại muốn ăn nhi thần??? – Cặp mắt tròn xoe nhìn Jaejoong với vẻ ngây thơ, đáng yêu



-Hài tử ngốc. Sao phụ hoàng lại ăn thịt ngươi được??? – Phì cười vì câu hỏi ngốc nghếch của đứa trẻ trong lòng, Jaejoong ôn nhu nhìn Yunho.


-Thế sao hôm sinh thần của người, người lại ăn miệng, rồi lại cắn khắp cơ thể của nhi thần???


-Ngươi biết ta rất thương ngươi mà. Ta làm vậy là để củng cố tình yêu thương phụ tử thôi mà. – Jaejoong chu mỏ, dùng ánh mắt long lanh nhìn hài tử mình. Mong là nó sẽ tin.– Ngươi không thích hà???


Yunho đặt đôi tay nhỏ xinh mủm mỉm của mình áp vào hai bên má của Jaejoong mà xoa xoa.


-Phụ hoàng ngoan, hài nhi thích mà. Môi phụ hoàng ngọt lắm, giống như kẹo hồ lô mà Susu thúc thúc hay cho hài nhi ăn.


-Nếu ngươi thích thì sau này phải hảo hảo yêu thương ta. Ngươi phải củng cố tình yêu thương với ta bằng cách hôm trước được không??? – Jaejoong ranh ma, nhếch môi cười, chờ đợi con mồi ngây thơ Yunho sụp bẫy.


Yunho im lặng, không trả lời, nhích người về phía trước, bắt đầu “ăn miệng” hắn bằng một nụ hôn phớt thay cho câu cả lời. Sau đó dụi mặt vào lòng ngực trắng mịn của hắn, hai tay vòng ra sau lưng hắn mà siết chặt.


-Hảo. Hảo!!! Ta phải yêu thương ngươi bây giờ. – Jaejoong lên tiếng nhưng cái con người nằm trong lòng vẫn im lặng không nhúc nhích, vòng tay siết lưng hắn càng ngày càng chặt hơn, như không muốn thả ra.


Tò mò nghiêng người nhìn đứa hài tử đáng yêu trong lòng mình. Gương mặt hắn tối sầm lại.


-Tên tiểu tử ngốc kia. Sao lại ngủ cơ chứ. – Giọng Jaejoong the thé rít lên.


Hắn muốn đánh thức cậu dậy, hắn muốn ăn cậu ngay bây giờ, hắn không cam tâm nhìn cậu ngủ như vậy nhưng…… gương mặt ngây thơ, đáng yêu ấy khi thức đã xinh đẹp bội phần, khi ngủ càng đáng yêu hơn, trông như là một thiên thần. Hắn không nỡ đánh thức cậu. Để yên cho cậu nằm trong lòng mình mà ngủ, hắn vuốt nhẹ bàn tay trên lưng cậu như vỗ về, dỗ dành, như nâng niu báu vật. Như sợ động tay mạnh một tí thì vật trong lòng mình sẽ vỡ mất như thủy tinh. Vẻ mặt ôn nhu của hắn lại xuất hiện.



Hắn không hiểu nổi bản thân hắn. Cá tính lạnh lùng, băng lãnh mà hắn đang cố gắng tạo ra sao lại dễ dàng vỡ mất khi bên cạnh cậu cơ chứ. Bên cạnh một tiểu hài tử như cậu, hắn thấy tâm trạng mình nhẹ nhõm. Không tranh giành, không giả dối. Cậu luôn nhìn hắn với đôi mắt ngây thơ, đối xử với hắn bằng cử chỉ dịu dàng. Tuy non nớt, vụng về nhưng hắn lại thấy ấm áp. Lâu lắm rồi, hắn mới lại cảm nhận được hơi ấm ấy từ khi vương hậu mất. Hắn cũng đã tự nhủ với lòng rằng, hắn nhất định sẽ đối xử thật tốt với cậu, bảo vệ sự ngây thơ, chân thật của cậu khỏi những thứ vẫn đục, ô uế chốn cung đình.



………………………….



Yunho hàng ngày nếu không chơi với Susu thúc thúc của cậu thì luôn luôn ngồi trong lòng Jaejoong. Mọi lúc mọi nơi. Cậu đã rất buồn vì cả buổi sáng không được gặp phụ hoàng vì người phải thiết triều rồi nên tranh thủ thời gian còn lại để được bên cạnh người.


Sáng sớm Yunho thức dậy thì phụ hoàng cũng đã đi. Susu thúc thúc thì bảo là hôm nay bận đi đâu đó, nghe ra là thế giới con người. Cậu chả biết nó là gì nhưng nghe Susu thúc thúc bảo ở đó rất vui nên cậu cũng muốn một lần đi thử xem                                                                                          . Nghĩ là làm, cậu lon ton chạy vội đến Thanh Xà điện của Susu thúc thúc. Khiến cho bọn cung nữ sợ hãi vội vả chạy theo. Lỡ “ông giời con” này mà bị té thì cả tổ tông của họ cũng không thể chịu hết tội.


-Trời ơi. Điện hạ làm ơn thương xót nô tỳ.


-Nhà ta còn mẹ già, con nhỏ nữa, cầu xin tiểu điện hạ.


-Tiểu điện hạ…..


-Tiểu điện hạ…..


Bọn cung nữ chạy theo í ới gọi. Nhưng với bản tính lanh lợi và lì lợm thì những lời nói đó như “gió thoảng mây bay” thôi. Tung cửa phòng Susu thúc thúc chạy vào, Yunho nhảy tọt lên giường của Junsu mà ngồi nhìn ngắm….. Susu thúc thúc của cậu đang trố mắt nhìn mình, tay còn đang đặt lên đầu loay hoay cột lại búi tóc ngoài sau lưng.


-Susu thúc thúc, người hứa sẽ đưa con đi chơi mà. – Yunho nũng nịu, cậu biết Susu thúc thúc sẽ không bao giờ từ chối yêu cầu của cậu, dù là vô lý đến đâu kia nữa.


Đến bây giờ Junsu mới biết được lí do tên hài tử kia hồng hộc tông cửa chạy vào phòng cùa mình. Nhìn gương mặt đỏ bừng vì chạy nhanh, mồ hôi nhễ nhại còn vương lấm tấm trên vầng trán nhỏ. Junsu cười dịu dàng, ôm lấy hài tử đang ngồi trên giường, sử dụng khinh công, đạp gió bay đi.



Yunho nằm trong lòng Susu thúc thúc nhắm chặt mắt lại, ôm cứng lấy Junsu. Cậu sợ. Cậu mong cho mau đến nơi để được chơi đùa. Mỉm cười vì nghĩ đến những trò vui khi có bạn, Yunho tươi tỉnh hẳn, cơn sợ cũng không biết vì sao biến mất. Mở mắt ra, Yunho cảm nhận bàn tay của gió luồn qua tóc cậu, lướt nhẹ trên mặt cậu. Thật thoải mái. Junsu cũng bật cười vì thái độ của thằng nhóc. Ban đầu thì sợ hải nhắm tịt mắt, sau lại thích thú reo hò. Gặp heo rừng cũng chỉ, gặp hươu cũng chỉ gặp sư tử cũng chỉ……Junsu thở dài ngao ngán vì đứa trẻ “ham học hỏi” này.



-Đến nơi rồi. – Junsu nhẹ nhàng đặt Yunho xuống đất.


Những cánh đồng lúa chín vàng ươm trải dài rộng khắp. Những ngọn lúa chập chờn như những con sóng đang đùa vui cùng gió. Đâu đó là những chấm đen của lũ trẻ chăn trâu, của những người nông dân đang gặt lúa. Yunho thích thú reo hò. Kéo tay Junsu băng băng về phía bọn trẻ chăn trâu gần đấy.



-Aaa~~~~ Susu ca ca. – Tiếng đứa trẻ chăn trâu vang lên, chạy vội về phía Junsu mà ôm chầm. – Đệ nhớ Susu ca ca quá. Lâu quá ca ca không đến thăm đệ.


Junsu mỉm nụ cười tươi, ngồi xuống trước mặt đứa bé, đưa tay quệt đi những vết bẩn trên gương mặt nhỏ nhưng đẹp như điêu khắc. Đứa bé này khi lớn lên chắc phải làm rất nhiều cô gái phải chết vì đau tim đây.


-Huynh dắt theo bạn đến chơi với đệ nè. – Junsu ôn nhu nhìn đứa bé trước mặt mình.


-Uhm… nhưng đệ không cần, đệ chỉ muốn một mình huynh thôi.


Junsu lại phì cười vì sự tinh ranh của thằng nhóc. Mới mười hai nhưng có vẻ nó già trước tuổi. Biết trêu ghẹo cậu, biết làm cậu vui và có lúc còn làm cậu đỏ mặt. Yunho tức giận vì Susu thúc thúc bơ mình, lại càng tức giận hơn khi thằng nhóc kia lại nói là không cần nó chơi chung. Gạt tay đứa bé ra, Yunho chui tọt vào lòng Junsu, giương đôi mắt thách thức nhìn kẻ thù trước mặt.


Đứa bé này rất yêu quý Susu ca ca của nó, không muốn ai chạm vào ca ca trừ bản thân mình. Nay lại thấy một người lạ chui tọt vào lòng ca ca mà ca ca lại không đẩy hắn ra, cơn giận từ đâu bốc lên, nắm tay Yunho kéo ra. Hai đứa nhỏ tức giận, không ai chịu thua ai, xô xát, nắm kéo lẫn nhau, rồi sinh ra đánh nhau để giành cái ôm của Junsu. Đối với Yunho mà nói, cậu không quan trọng việc Junsu ôm ai nhưng cậu đang tức giận thằng nhóc kia nên cậu nhất định phải giành Junsu. Còn tên nhóc kia thì lại quá ích kỉ. Không muốn ai chạm vào ca ca của mình. ( tính chiếm hữu của em này cao nhở. Hohoho…).



Junsu vẫn đứng đấy. Đứng im như tượng. Bỗng giật mình vì tiếng hét của Yunho vội vàng chạy lại tách hai đứa nhỏ ra. Cậu đang rất ngạc nhiên vì Yunho và Junsu. Sao chúng lại phản ứng thái quá như thế.


-Susu ca ca, để đệ đánh hắn, hắn dám ôm ca ca. – Thằng nhóc to xác kia xăm xăm tiến về phía Yunho khiến cậu giật mình thụt lùi lại.


So về vóc dáng thì thằng nhóc đó ăn đứt Yunho, lớn hơn Yunho đến những 4 tuổi cơ mà. Sức nó cũng mạnh hơn Yunho. Mặt Yunho đầy những vết trầy, ở khóe môi lại có một vết rách ứa máu. Nhưng thằng nhóc kia bị xây xát cũng không phải là ít. Phụ hoàng cậu có dạy, nếu không đánh lại thì sự dụng thuyệt chiêu…….cẩu xực. Trên người tên kia cũng đầy vết răng.


Lắc đầu vì tính hiếu thắng của bọn trẻ, Junsu lên tiếng:


-Dừng lại, Yoochun !!!


-Nhưng……


Junsu ôn nhu kéo hai đứa bé ra một góc để chữa trị vết thương. Yoochun cũng không lạ gì đối với phép thuật của Junsu, cậu rất hứng thú nữa là đằng khác. Được sinh ra trong một gia đình nghèo khổ, gia đình lại mắc nợ tên phú hộ độc ác, phải bán con để trả nơ. Tình cảnh cực kỳ đáng thương. Ngay lúc Yoochun tuyệt vọng nhất thì đã gặp được Junsu. Là một mỹ nam tử, cuốn hút biết bao người, nụ cười ấy hé nở khi đưa bạc ra chuộc thân cho cậu. Cậu đã luôn tự vấn bản thân rằng, cậu nhất định sẽ giữ Junsu bên cạnh cậu, nhất định sẽ giữ nụ cười đẹp tuyệt ấy cho riêng bản thân mình.



…………Flash Back…………..



Yoochun đang đứng trước thi thể đứa em xấu số sau khi được Junsu đưa về nhà, phụ thân cậu nước mắt chảy dài trên gương mặt già nua, còn mẫu thân cậu đang ngất lên ngất xuống vì cái chết của đứa em. Mắt cậu đỏ lên, vằn vện những tia máu. Cậu muốn trả thù, muốn đòi lại mạng sống cho chính đứa em của mình. Siết chặt bàn tay lại, Yoochun quay người bước ra cửa chạy đi tìm kẻ đã đánh chết em mình nhưng đã bị cái ôm của Junsu giữ lại. Cái ôm ấm áp, cái ôm lần đầu tiên cậu nhận được ngoài trừ ba mẹ cậu. Cái ôm chất chứa tình cảm, không chỉ là thương hại, nó còn có sự đồng cảm, sự chia sẻ ngọt ngào nhất mà cậu chưa bao giờ cảm nhận được.


Nguyên do vì em cậu vì đói quá, đã hai ngày không có gì ăn, đang ôm bụng đói từ chỗ ăn xin về do không có gì trong bụng nên cơ thể yếu đi, từng bước chân cũng bắt đầu không vững. Không may lại đụng trúng tên bá hộ. Vì em cậu làm dơ giày của hắn mà hắn đã sai người đáng em cậu đến chết. Ba mẹ cậu ngoài việc khóc cũng chả biết làm gì. Báo quan thì tiền đâu mà đút lót, tiền đâu mà trang trải lệ phí. Không khéo lại rước họa vào thân. Chỉ biết cắn răng mà chịu đựng.


Junsu sau khi trấn an Yoochun thì bước lại gần cái xác của đứa bé, phẩy nhẹ bàn tay trên vết thương lập tức vết thương không vết tích mà biến mất. Chưa hết bất ngờ, cả ba người nhà Yoochun đang há hốc mồm nhìn vào điều kì diệu từ người mặc thanh y đang ngồi đó. Đưa tay lấy viên tiên đơn mà trước khi chết mẹ Junsu để lại, đặt vào miệng đứa bé rồi ấn mạnh vào huyệt trên người. Đứa bé từ từ mở mắt, nhìn quay quắt xung quanh. Gia đình Yoochun rối rít cảm ơn Junsu. Nhưng Junsu chỉ cười nhẹ rồi quay người bước đi.


Cố gắng đuổi theo con người phía trước, cuối cùng Yoochun cũng bắt kịp Junsu, hơi thở gấp gáp, câu nói đứt đoạn cũng đủ làm Junsu buồn cười, chắc hẳn đứa trẻ này phải chạy theo mình nhanh lắm.


-Huynh…t…tên…g..gì…thần…. tiên…c..ca…ca…


Junsu mỉm cười không trả lời, quay mặt bước đi để lại đứa bé đang ngây ngẩn vì nụ cười ấy. Khi định thần lại thì bóng người đã xa. Cố hết sức bình sinh, Yoochun hét to:


-LỚN LÊN ĐỆ NHẤT ĐỊNH SẼ LẤY HUYNH LÀM THÊ TỬ.


Không biết bản thân Junsu có nghe không nhưng trên môi cậu đang nở một nụ cười, dường như đó là nụ cười đẹp nhất từ trước đến giờ.


-Kim Junsu.


Lời nói theo cơn gió thoảng qua tai Yoochun làm cậu mỉm cười thích thú. Cuối cùng thần tiên ca ca cũng đã chấp nhận cậu, cũng đã cho cậu biết tên của thần tiên ca ca là gì. Nhất định là thần tiên ca ca đã đồng ý sẽ làm thê tử của mình rồi.


Nụ cười ngây dại nở trên môi đứa bé điển trai.


Thân ảnh thanh y biến mất dần trong không trung,


Bầu trời chiều ngã vàng hòa cùng màu vàng óng ánh của những ruộng lúa. Trông chúng thật đẹp. Đẹp như nụ cười ngây ngô của ai đó. Rạng rỡ như nụ cười hài lòng của ai đó. Và đẹp như ai đó. Không !!!! Là đẹp nhưng lại thua vẻ đẹp của ai đó.



………..End Flash………………..



Junsu nhanh chóng đưa Yunho về trước khi Jaejoong của mình nổi giận. Đáng sợ lắm. Dám đem bảo bối của huynh ấy đi, lại đi lâu thế, khi về không khéo lại tan xác với Jaejoong. Yunho sau khi đánh nhau một trên với Yoochun thì dường như cả hai thân hơn. Yoochun không còn ghét Yunho nữa vì biết Yunho không phải là “tình địch” cùa mình. Hai đứa trẻ nói chuyện vui vẻ hơn. Cười đùa vui vẻ hơn. Junsu năn nỉ mãi Yunho mới chịu về. Hai đứa kia đâu biết. Có một người đang toát mồ hôi lạnh khi nghĩ tới cơn thịnh nộ mình phải chịu từ một người khác.



Ở đâu đó trong Xà Vương cung:



-JUNSU !!!!!!! ĐỆ SẼ CHẾT DƯỚI TAY HUYNH!!!!





                                                                                                            Chương 5


Từ khi Yunho quen biết với Yoochun, hình như cậu đã trở nên xảo trá hơn, gian manh hơn, cứ mỗi lần chọc giận Jaejoong, mỗi lần hắn sắp nỗi cơn tam bành, thì cậu lại dùng đôi mắt cún con nhìn hắn, dùng những từ ngữ đáng thương lay động hắn, dùng đôi môi nhỏ nhắn, ướt át để lôi kéo hắn.



Jaejoong cũng tự biết bản thân mình quá nuông chiều tên tiểu quỷ đó. Mỗi lần quyết định trừng trị thì tên tiểu quỷ đó lại ôm chầm lấy hắn, dụi dụi mặt vào lòng ngực hắn. Xem ra Yoochun dạy cho cậu khá nhiều điều.



…………………..



-Susu thúc thúc, người cứ đi diệt trừ chằn tinh của người đi. Con với Yoochun hyung chơi cùng nhau cũng được. – Đôi mắt to tròn long lanh khiến người đối diện không thể từ chối được là điều thứ nhất Yunho học được từ Yoochun.


-Đúng đó, Su huynh cứ đi. Đệ với Yunho chơi cùng nhau cũng được. – Yoochun vỗ ngực, như đảm bảo với Junsu rằng Yunho sẽ được an toàn khi ở với cậu.


Junsu mỉm cười nhìn hai thằng tiểu quỷ. Cậu thừa biết bọn chúng muốn đuổi cậu đi để dễ dàng chọc phá hàng xóm. Nhớ lại chiến tích của bọn chúng, không khiến người ta khỏi lắc đầu ớn lạnh.


Chúng dám giả ma, giả quỷ ngay ban ngày ban mặt để chọc phá bác Kim. Khiến bác Kim yếu bóng vía, xanh cả mặt, suốt ngày chui rúc trong nhà, không thì đi đâu cũng dắt người đi theo, cả tuần trăng mới dám ra khỏi nhà.


Nhớ đến việc chúng bắt cào cào, thả vào nhà bà Lee, đóng kín cửa, thả cả ngàn con cào cào lớn nhỏ vào trong. Đến lúc bà Lee về nhà, vừa mở cửa, cào cào, châu chấu bay tán loạn, khiến bà Lee ngất xỉu, nhà cửa thì cực kì bừa bãi, hỗn loạn những vết tích hỗn hợp mà bọn côn trùng gây ra.


Còn cả việc dám ném phân vào người phú hộ Jang. Khiến cho hắn ta ê chề xấu hổ. Cả người thối như là trăm năm chưa tắm. Ruồi muỗi bâu vào chịu không xiết liền nhảy ùm xuống sông. Mà hắn lại không biết bơi mới khổ chứ. Những người đi xem lại không hề muốn giúp. Một phần là vì hắn đáng ghét, luôn bắt nạt người dân. Một phần là vì hắn quá……..thối.


Nhưng dù cho bọn chúng phá phách biết bao nhiêu lần đi nữa. Junsu luôn là người thu dọn và chính bọn chúng là người gánh lấy hậu quả.


Junsu bắt bọn chúng phải đi theo an ủi bác Kim, đi theo bác Kim đến khi nào bác Kim hết sợ. Cậu còn bắt chúng thu dọn xác cào cào, châu chấu trong nhà bà Lee, phải quỳ gối cả ngày để xin bà Lee tha lỗi. Nhưng mọi người ở thôn ai cũng biết, bọn chúng tuy phá phách nhưng luôn giúp đỡ mọi người.


Tên phú hộ Jang là điển hình. Yunho và Yoochun làm vậy cũng là muốn giúp mọi người xả giận thôi.



Junsu thở dài không biết khi cậu đi bọn chúng còn gây thêm phiền phức gì đây. Xoay người bước đi sau khi xoa đầu bọn chúng và cảnh cáo. Nếu quậy phá thì lần này cậu sẽ không trừng phạt nhẹ nhàng nữa, và sẽ không cho Yunho đi gặp Yoochun nữa. Chả biết chúng nó có sợ hay không nhưng cứ thấy tủm tỉm cười. Bó tay với bọn chúng, Junsu lướt nhẹ theo gió, thân ảnh biến mất như chưa từng xuất hiện.


Xoay người sang Yunho, Yoochun thì thầm:


-Su huynh đi rồi, ta dắt đệ đi xem cái này hay lắm.


Yunho là người thích cái gì thú vị liền gật đầu đồng ý, lon ton chạy theo sau lưng Yoochun ra bờ sông.


-Chúng ta ra đây làm gì vậy Yoochun huynh???


-Suỵt. – Yoochun đưa ngón tay trỏ lên miệng ra dấu cho Yunho im lặng, rồi sau đó chỉ tay về phía con sông.


Yunho ngước nhìn theo hướng chỉ tay của Yoochun mà há hốc mồm. Còn Yoochun thì đang ngắm nhìn say mê. Nước bọt theo đó mà chảy dài ra khỏi miệng. Chốc chốc lại đánh ực một tiếng rỏ kêu. Nhưng thật ra bọn chúng đang nhìn gì???


…………..



Tiếng cười đùa trong trẻo của những cô gái, khiến cả một khoảng sông rộng trở nên náo nhiệt hơn. Những làn tóc dài buông thỏng xuống bờ vai trắng mịn nhấp nhô dưới làn nước khiến cho họ trở nên đẹp hơn. Yunho cứ nhìn nhưng không hiểu vì sao lại chả thấy thích thú. Nhìn phụ hoàng cậu tắm còn đẹp hơn. Da người trắng mịn nè, tóc người khi buông thả đen nhánh như suối nước, đôi môi người mọng nước, đôi mắt người to tròn, nhìn những giọt nước chảy từ gương mặt trắng mịn của người theo cằm chảy xuống, trông vẻ đẹp của người đầy vẻ tà mị khiến cho Yunho nuốt nước bọt vào trong. Nghiêng người nhìn Yoochun mà hỏi.


-Đệ thấy nhìn Susu thúc thúc và phụ hoàng tắm còn thích hơn nhìn họ.


Yoochun bất ngờ vì câu nói của Yunho. Một dấu chấm hỏi to đùng hiện ra trên đầu tên nhóc. Sao cơ chứ? Sao lại tắm chung Susu thúc thúc? Dù có là thúc phụ đi nữa thì cũng không được tắm chung. Đến cả Yoochun còn chưa chạm vào được thì sao Yunho lại dám cơ chứ. Từ lâu, Yoochun đã xem Junsu là nương tử, là người sau này cậu nhất định phải lấy.


-Gì chứ. Su huynh là con trai. Yunho àh. Đệ cũng đã mười hai rồi thì cũng nên biết một tí về nữ nhân đi. Như lúc này chẳng hạn. – Yoochun liếm môi, hướng mắt về phía náo động của con sông.


-Không, đệ chỉ thích nhìn phụ hoàng đệ thôi. – Yunho bĩu môi như không tán thành với Yoochun. Với cậu thì nữ nhân dù có đẹp đến thế nào đi chăng nữa, phụ hoàng cậu vẫn là nhất.


-Tùy đệ. – Yunho mặc kệ Yunho, tiếp tục công việc không-nên-bỏ-dở lúc này.


…………



Junsu ngạc nhiên khi thấy mọi thứ đều ổn, mọi thứ yên tĩnh không như cậu nghĩ, lúc cậu về thì Yunho và Yoochun đang nằm phía dưới cây rơm mà trò chuyện cười đùa, bàn tán sôi nổi. Cậu cứ tưởng rằng bọn chúng sẽ phá phách, sẽ lại khiến cậu đi xin lỗi và dọn dẹp tàn tích. Khá bất ngờ vì hai đứa trẻ ngoan đột xuất, Junsu không quên thưởng cho mỗi đứa một món quà do chúng yêu cầu.Yunho chỉ đơn giản muốn Junsu dắt mình đến chơi với Yoochun nhiều hơn. Còn Yoochun………



-Susu huynh, huynh hứa là dù đệ có làm gì thì huynh cũng tha thứ, không được giận đệ, có được không??? – Yoochun mỉm một nụ cười đểu giả, Junsu cũng nhận thấy được mùi nguy hiểm sẽ đến với mình nhưng không thể đoán được là việc gì nên cũng gật đầu đồng ý với Yoochun.



Đầu vừa cúi xuống chưa kịp ngẩng lên thì một bên mặt của cậu đã cảm thấy ướt át, đưa mắt liếc qua, Junsu cảm thấy mặt mình ngày càng nóng hơn, đỏ hết rồi. Xoay mặt lướt nhanh trên ngọt gió chạy biến vào không gian để Yoochun một mình ngơ ngẩn.


-Yoochun huynh, sao huynh lại hôn Susu thúc thúc. – Yunho phá tan bầu không khí im lặng bằng câu hỏi quá ư là ngây thơ.


-Ơ….huynh….. – Yoochun ấp úng nhưng rồi kéo Yunho về một góc rồi thì thầm điều gì đó. Yunho thì cứ gật gật đầu tỏ vẻ hiểu rồi.


………………………



-Phụ hoàng. – Yunho sà vào lòng Jaejoong. Cậu giờ đã cao hơn, tuy mới mười hai nhưng do không thể học phép thuật nên hàng ngày chăm chỉ luyện tập võ công, cơ thể có phần to lớn hơn. Jaejoong vỗ đầu đứa bé không còn nhỏ nhắn trong lòng mình. Suốt mấy năm nay, từ khi hắn đồng ý cho Yunho đi ra ngoài nhân gian với Junsu thì mỗi lần cậu nũng nịu như thế là có yêu cầu hay đòi hỏi gì đấy. Tuy biết vậy nhưng hắn chưa bao giờ không đồng ý với cậu.



-Gì vậy, bảo bối của ta. – Jaejoong nâng cằm Yunho lên, hôn nhẹ lên má cậu.



Yunho dịu mặt vào ngực hắn nũng nịu:


-Nhi thần muốn tắm cùng phụ hoàng.


Jaejoong bất ngờ vì câu nói của Yunho. Hắn cũng muốn lắm chứ, nhưng mỗi lần tắm chung với cậu, cậu luôn ôm chặt và ngồi trong lòng hắn, mỗi lần cậu nhúc nhích, làn da mịn màng ấm áp chà sát mạnh mẽ lên dục vọng hạ thân của hắn. Hắn biết Yunho còn nhỏ, hắn không thể thỏa mãn dục vọng của mình mà tổn hại đến cậu.


Bản thân hắn chưa hề biết đến ái tình là gì, từ khi mất mẹ đã rất căm thù hậu cung, lại gần gũi với tên tiểu hài tử này. Lúc nào cũng nũng nịu, ôm ấp hắn. Lúc nào cũng bám sát hắn, không rời. Dù có tuyển phi thì cũng chả có thời gian thị tẩm nữa. Nghĩ đến việc này lại khiến hắn muộn phiền. Yunho cũng đã mười hai, lại sắp đến lễ trưởng thành, hắn cũng sẽ mười ba. Cái cớ chăm sóc đứa hài tử bé bỏng đã không còn tác dụng với bá quan. Hắn biết điều đó. Thở dài ngao ngán, hắn nhìn xuống đứa hài tử nằm trong lòng mình mà hỏi:


-Yunnie ngoan, phụ hoàng sẽ kiếm cho ngươi một người mẹ, được không ???



Hắn cảm nhận được sự im lặng hiện giờ. Bản thân cũng không muốn điều đó xảy ra. Một là giúp Yunho có mẹ chăm sóc, hai là cũng giữ tròn bổn phận duy trì nòi giống. Nhưng Yunho thì nghĩ khác, cậu nghĩ Jaejoong đã không cần mình, Jaejoong đã không còn thương yêu mình nữa. Giờ đây Jaejoong muốn có thê tử, muốn có tiểu hài tử khác để yêu thương. Hắn đã không còn là của riêng cậu nữa rồi. Một giọt nước mắt rơi xuống hòa cùng nước trên mặt cậu, khẽ chạm vào cơ thể hắn. Yunho cứ im lặng, hắn cũng im lặng. Hắn biết nói  gì đây??? Còn cậu, cậu có lí do gì để yêu cầu hắn?? Giờ đây đến cả việc được ở cạnh hắn cậu còn không thể nữa là….



Siết chặt cơ thể to lớn nhưng mịn màng của hắn. Cậu muốn cảm nhận, muốn cảm nhận cơ thể hắn lần cuối. Để rồi mai đây người bên cạnh hắn, người hắn ôm ấp không phải là cậu nữa, là thê tử hắn và hài tử của hắn. Mệt mỏi vì suy nghĩ nhiều, Yunho không còn muốn làm bất cứ thứ gì nữa. Cậu mệt lắm, khẽ nhắm mắt thiếp đi trong lòng hắn. Cậu không dám lên tiếng hỏi, cậu sợ điều cậu nghĩ sẽ trở thành sự thật. Sự thật hắn sẽ không cần cậu nữa.


Jaejoong thở dài nhìn đứa hài tử ngủ trong lòng mình. Có lẽ hắn nói chuyện này không đúng lúc rồi. Dù cậu buồn nhưng điều duy nhất hắn có thể làm là bên cạnh cậu. An ủi, vỗ về cậu. Khiến cậu hiểu rằng, trên thế giời này, ngoài Junsu ra, cậu là người hắn cần nhất. Bản thân hắn cũng không hiểu, tình cảm hắn đối với đứa hài tử này có phải là tình cảm phụ tử không.


Hắn yêu thương cậu.

Hắn muốn cậu là của riêng hắn.                                      

Hắn không muốn bất cứ ai chạm vào cậu ngoài hắn.


Hắn rất ghét việc phải xa cậu. Nếu giờ thượng triều mà hắn có thể đem cậu vào thì hắn cũng muốn điều đó. Cậu còn quá nhỏ và đó là lí do không thể đưa cậu vào. Xa cậu suốt buổi sáng, hắn cũng nhớ cậu lắm chứ.


Kéo chăn đắp kín cơ thể mình cùng đứa hài tử. Đêm nay Jaejoong lại trăn trở. Không biết điều hắn làm là đúng hay sai.                                             


Thử hỏi rằng đối với trái tim hắn, Yunho là gì…?



                                                                                   



                                                                                       

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét