Love of my life ~~~

Thứ Ba, 28 tháng 9, 2010

[NC-17] Đỏ - chương 3


Chap 3



[8h tối…Survivor bar]


-Ah…Jae, ở đây này- Si Won vẫy tay với cậu.


-Hi! Ah, có cả Lee Teuk và Kang In nữa à? Chỉ là ăn mừng tớ về nước thôi mà, sao phải rầm rộ vậy chứ- Cậu cười với lũ bạn rồi kéo ghế ngồi xuống. Yunho cũng ngồi cạnh cậu, lấy iPod ra nghe, không quan tâm đến bất cứ chuyện gì xung quanh.


-Ủa? Ai vậy Jae? Bạn trai à? Cậu đó, đi nước ngoài rồi dẫn bạn trai về không cho chúng tớ biết.- Lee Teuk đưa mắt quan sát người ngồi bên cạnh cậu rồi giở giọng trách mắng.



-Tớ là loại người như vậy sao? Tên này không phải bạn trai tớ. Thôi chuyện dài lắm, khi nào rãnh tớ kể cho các cậu nghe. Các cậu gọi đồ uống chưa?


-Rồi, phải gọi trước chứ.


-À, tớ đi toilet một chút, các cậu cứ uống trước nhé, tớ quay lại ngay.- Cậu đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi bàn thì nghe tiếng Si Won gọi lại.


-Jae, đợi tớ đi cùng với, tớ cũng cần lau chùi lại quần áo. Aish, cái tên bồi chết tiệt dám làm đổ beer lên người tớ.- Nói rồi Si Won quàng tay qua vai cậu, cả hai cặp kè nhau đi vào toilet để lại một ánh mắt ám muội nhìn chầm chầm hai người họ.


10 phút trôi qua vẫn không thấy ai bước ra, Yunho bắt đầu cảm thấy nghi ngờ. Anh tháo tai nghe iPob ra vừa định vào toilet xem thử.


-Áaaaa.- Jaejoong ôm cánh tay trái rỉ máu, loạng choạng đẩy cửa toilet ra, miệng không ngừng thốt lên những từ âm vực không rõ ràng- C..ứ..u…cứu …tôi…hộc hộc…


-Jaejoong- Anh chạy đến đỡ lấy cậu, hoảng hốt hỏi- Có chuyện gì vậy Jaejo…- Anh bỗng không thốt lên tiếng khi nhìn vào trong toilet, Si Won trên tay cầm một con dao gọt trái cây không to lắm và điều đó chẳng có gì quan trọng nếu như chất lỏng đang nhỏ giọt trên đó không phải là máu. Anh có thể chắc chắn rằng chủ nhân của dòng chất lỏng đỏ thẫm đó chính là Jaejoong.


-Cậu…- Anh chỉ tay về phía Si Won- Sao cậu lại đâm cậu ấy?


Si Won vẫn không nói gì, ánh mắt dường như vô hồn nhưng không hiểu sao trong mắt anh, nó có gì đó thích thú và thâm độc. Hắn bước ra cửa, đẩy anh sang một bên, con dao không ngừng lia những đường vô định vào không khí vang lên từng đợt từng đợt âm thanh vun vút. Máu theo đó cũng bắn thành những hạt nhỏ trên tường, bàn khiến không ít người hoảng sợ mau chống rời khỏi quán. Hắn vẫn giữ tư thế đó đi đến sàn nhảy, tựa sát vào một cô vũ công như chẳng có chuyện gì xảy ra. Nhẽ nhàng, con dao lướt qua bụng cô gái và cũng thật nhẹ nhàng máu cùng một phần ruột non lộ ra ngoài không khí theo vết rạch.


-A..nh-Cô gái trúc hơi thở cuối cùng rồi ngã xuống sàn, máu lan ra khiến cho một vài người gần đó trượt ngã, họ cố gắng chạy ra khỏi cái nơi ghê tởm này.


-Jaejoong, cậu nhân lúc hắn không để ý mau ra khỏi đây đi. Nơi này để tôi lo cho. Cậu đi nổi không? Cần tôi dìu không?- Anh hỏi han, lòng dạ đang cực độ lo lắng cho những con người đang đứng cạnh tên sát nhân khát máu kia.


-Tôi không sao. Tôi tự đi được, anh lo cho bọn họ đi- Cậu đẩy nhẹ anh ra, cố gắng men theo bờ tường để đứng dậy. Thấy anh vẫn còn chần chờ ở đó, cậu nhăn mặt- Anh đến giúp họ mau đi, anh muốn tiếp tục có người ngã xuống à?


-Được! Tôi đi đây, cậu nhớ cẩn thận.- Anh vỗ nhẹ lên vai cậu.- Ra ngoài nhớ gọi cảnh sát tới, nhớ đó. Đi đi.- Nói rồi anh rút cây súng nhỏ ở bên hông ra, dùng 2 tay kề sát vào vai từng bước từng bước đi về phía Si Won.


Cậu vẫn men theo bờ tường tiến ra cửa- Ư…- Cậu khẽ rên lên, có một ngọn đèn treo tường quẹt vào cánh tay bị thương. Thật không ngờ âm thanh trong cổ họng đó lại đến tai của Si Won đang hăng say ngửi mùi máu tươi. Hắn nhìn về phía cậu, nhếch môi


-Jaejoong, cẩn thận- Yunho đang cố gắng tỏ ra bình tĩnh khi thấy tên sát nhân tiến về phía cậu


<Đoàng>


Một tiếng súng vang lên, Si Won tay ôm bụng ngã về phía trước.


Trong đầu một mớ hỗn loạn , văng vẳng đâu đó giọng của Yunho. Cậu mở to mắt nhìn lên con dao đang cắm trên bức tường còn loang lổ máu ở cánh tay cậu. Sau đó cậu ngất đi, có lẽ do mất máu hoặc do quá shock, tên cậu mơ hồ được anh gọi lên

-----oOo-----
Những hình ảnh mập mờ, mơ hồ cứ chập chờn ẩn hiện rồi lại lướt đi như những thước film được chạy nhanh. Có gì đó tung tóe lên rồi rớt xuống khuôn mặt đang trắng bệch ra vì sợ. Đưa tay chạm vào thứ đó, nó ướt và đặc quánh. Đưa đến lưỡi và liếm nhẹ. Tanh. Nồng. Đỏ. Và quyến rũ. Như một ly rượu Vang thượng hạng, nó gây nghiện…

Chói quá! Đây là đâu? Cậu khẽ nhích ngón tay rồi lại hối hận mà rên khẽ một tiếng. Đau quá!!! Sao cánh tay lại đau thế này? Ai ác độc châm hàng trăm cây kim lên cánh tay của cậu thế???

-Jaejoong! Cậu tỉnh rồi à?- Có lẽ tiếng rên của cậu đã đánh thức người đang ngồi ở chiếc sofa đặt cạnh giường.

-Ư..ư…- Cố mở to đôi mắt nặng như đeo chì, cái ánh sáng chói lọi đó khiến cậu càng khó khăn hơn trong công việc đó nhưng có lẽ đây là việc cậu nhất thiết phải làm ngay bây giờ.

Là một căn phòng trắng toát từ trần nhà cho tới chiếc giường cậu đang nằm. Khẽ liếc xuống cánh tay bị kim châm. À, không phải, nó không bị một cây kim nào châm vào mà đang được băng lại bằng các miếng băng cũng trắng nốt. Cánh tay còn lại thì đang được truyền vào một dịch thể đỏ thẫm nào đó. Cậu không quan tâm.

-Đây là đâu?- Một câu hỏi ngu ngốc, cậu thừa sức biết đây là bệnh viện mà nhưng giờ phút này cậu không muốn khẳng định nó. Nếu đây là bệnh viện, nếu cánh tay cậu thực sự bị thương thì chẳng phải những chuyện ở quán bar là thật sao?

-Bệnh viện Seoul, phòng hồi sức cấp cứu. Cậu bị…- Yunho trả lời nhưng lại bị cậu chặn lại.

-Đừng. Đừng nói nữa. Si Won…Si Won đâu?- Cậu hỏi trong tuyệt vọng, cậu nhìn vào anh với ánh mắt mờ mịt.

-Cậu ấy chết rồi. Pháp y đang tiến hành khám nghiệm tử thi xem lý do gì cậu ta lại phát điên như vậy.- Anh không nhìn vào mắt cậu, là không dám hay là không thể? Mắt anh hiện rõ những đường tơ máu, mi mắt được bao quanh với quần thâm làm cho nó sâu thêm. Xương gò má đã hiện rõ ra thế kia rồi.

-Chết rồi? Chết rồi à? Chết…- Cậu lập lại từ “Chết” một cách máy móc, người bạn thân từ thuở nhỏ của cậu chết rồi à? Không! Có ai nói với cậu đây không phải là sự thật không? Có ai không? Đúng rồi, mơ, đây là mơ, một giấc mơ kinh hoàng nhưng khi thức dậy sẽ quên hết tất cả. Cậu giật ống truyền dịch ra, cây kim truyền kéo một đường sâu hoắm trên làn da trắng. Đau! Cậu đau. Vậy đây không phải mơ à? Vậy…

-Jaejoong! Jaejoong! Cậu làm gì vậy, máu chảy rồi kìa. Y tá, y tá đâu rồi?- Anh thét lên, nắm lấy cánh tay đang chảy máu không đứt của cậu và bóp chặt với hy vọng máu sẽ thôi không chảy nữa.

-Phiền anh tránh ra để tôi cầm máu và băng bó cho cậu ấy.- Một bà thím trạc 40 đẩy anh qua một bên và đến gần giường cậu. Thừa lúc cậu thất thần bà ấy tiêm cho cậu một mũi thuốc an thần, sau khi chắc chắn rằng cậu đã lịm đi bà ấy mới bắt đầu công việc mà mình vốn được gọi vào đây để làm.

-Cậu ta xúc động đến vậy sao?- Anh đứng qua một bên và ngắm nhìn con người đang thiếp đi trên giường. Có một cái gì đó nhỏ bé đang len lỏi trong từng tế bào. Một cái gì đó xót xa khi thấy cậu chảy máu. Một cái gì đó đố kị khi thấy cậu kích động vì một người con trai khác không phải là anh. Và có lẽ nó quá nhỏ, quá mới mẻ để anh có thể nhận ra.

---------

Một lần nữa thức dậy. Không còn mơ hồ như lúc đầu nữa. Cậu nhìn lên trần nhà, nó vẫn trắng. Trên cánh tay còn nguyên vẹn lúc nãy bây giờ lại xuất hiện một miếng băng khác. Vô thức, nước mắt lăn dài từ mắt xuống gò má xương xương ướt cả một mảng gối. Cơ thể cậu run lên từng hồi nhè nhẹ nhưng cũng đủ để đánh thức một đặc vụ được đào tạo một cách khắc khe như anh.

-Cậu tỉnh rồi à? Sao lại khóc? Đừng khóc.- Anh đang ngồi trên chiếc ghế, đầu gối lên giường. Thấy động anh bật dậy và cảnh đầu tiên anh phải chứng kiến là những giọt nước mắt của cậu không ngừng rơi. Làm gì đây? Làm gì bây giờ? Cậu khóc nhiều quá. Một hồi ức trẻ thơ ùa về, anh nhớ mỗi lần anh khóc thì mẹ lại ôm anh vào lòng và dỗ dành. Cách này sử dụng được không?

Không cần suy nghĩ hay cân nhắc gì thêm, anh leo hẵn lên giường. Một tay luồn qua lưng cậu. Bằng một cách nhẹ nhàng nhất có thể, anh ôm cậu vào lòng, một bàn tay không yên phận vuốt nhẹ lên sống lưng cậu như vỗ về.

Thoáng bất ngờ nhưng mặc kệ, đây là thứ cậu cần ngay bây giờ. Cậu cần ai đó đánh tan đi sự hỗn loạn trong tâm trí mình. Cậu cần một ai đó để cậu có thể tựa vào mà giải bày tất cả tâm sự. Và anh đang là con người đó. Dúi đầu vào sâu trong ngực anh, từng giọt nước mắt thấm ướt áo anh, cậu nấc khẽ mang theo những tiếng “Si Won” rời rạc.

Không cần một lời nói nào cả. Anh cứ thế vuốt ve lưng cậu cho đến khi chỉ còn nghe những tiếng nấc rời rạc. Cho đến khi cậu lên tiếng, bằng chất giọng khàn khàn do khóc quá nhiều.

-Cám ơn. Tôi có thể gặp Si Won không?

-Được chứ. Nhưng phải chờ đến khi pháp y khám nghiệm xong đã.- Anh trả lời, vô thức vén những lọn tóc bết lại vì nước mắt của cậu.

-Vâng- Rồi cậu lại gục xuống, có lẽ lại muốn khóc nữa đây.

-Yah. Jaejoong à!- Anh hoảng quá, cậu lại sắp khóc rồi, phải làm gì đó ngăn chặn lại thôi- Ah! Trước đây cậu có từng bị bệnh gì lạ không?

Cậu ngước lên, nhìn anh bằng một đôi mắt khó hiểu rồi lại lắc đầu phủ nhận.- Không có. Hồi nhỏ tôi chỉ bị cảm bình thường thôi, cùng lắm là nhập viện vì bị gãy tay thôi. Anh hỏi tôi như vậy có ý gì? Có chuyện gì à?

-À, cũng không có gì quan trọng. Cậu bị mất máu nhiều quá, bệnh viện đã hết nhóm máu của cậu rồi nhưng cũng may là tôi và cậu lại cùng một loại máu…

-Nói vậy là máu lúc nãy tôi được tiêm vào là của anh a?- Cậu thảng thốt xong rồi lại cảm ơn rối rít.

-Không cần cảm ơn đâu, cái tôi muốn nói là trong máu của cậu có một hiện tượng rất lạ.- Anh trầm ngâm

-Hiện tượng lạ? là gì thế?

-Trong máu cậu có các tế bào hồng cầu hình dạng khác thường. Theo lời các bác sĩ thì chúng có hình như những ngọn lửa. Khó hiểu thật.- Anh sờ sờ cằm rồi nói tiếp- Nhưng điều khó hiểu nhất là các tế bào đó càng lúc càng nhiều, chúng “ăn” các hồng cầu bình thường mà cậu vẫn không bị làm sao. Nói đúng hơn là cậu vẫn bình thường, thậm chí còn khỏe mạnh hơn trước nữa.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét